Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 12 : Nhạc sư kinh đô (12)

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Ngày hôm sau, Triệu thái sư đi vào ngự thư phòng, hướng hoàng đế thỉnh tội.



Hắn mặc quan phục, biểu tình nghiêm túc, trông vô cùng đau đớn.



"Bệ hạ, thần có tội! Thần có tội!" Triệu thái sư quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: "Thần bận việc công vụ, chưa quản được người trong nhà đến nơi đến chốn, thế nhưng không nghĩ phu nhân sẽ phạm phải tội tày đình là vu oan hoàng hậu! Thần không còn mặt mũi nào gặp quân thượng, tội đáng muôn chết!"



"Việc hậu cung cùng trọng thần trong triều như ngươi có quan hệ gì đâu?" Hoàng đế thở dài: "Đan Lan cùng Đan Huệ là tỷ muội ruột thịt, các nàng nhất thời bị quỷ ám, ngươi không cần quá mức tự trách."



"Vâng, ít ngày nữa thần sẽ viết một phong hưu thư (đơn bỏ vợ) để chứng tỏ lòng trung thành của thần đối với bệ hạ và hoàng hậu." Triệu thái sư nói: "Đan Huệ đối với ngài ái mộ quá mức nên nảy sinh ghen tỵ, phạm phải sai lầm lớn, xin bệ hạ hãy trách phạt thật nặng, tránh cho hậu cung xảy ra những chuyện như thế này lần thứ hai."



Hoàng đế thở dài, không nói gì.



Triệu thái sư đảo mắt quanh phòng, không ngờ thấy thái tử điện hạ ngồi ở bàn gần cửa sổ trong ngự thư phòng, y đang giúp hoàng đế phê duyệt tấu chương.



"Thái tử điện hạ vạn an, thần nghe nói thái tử điện hạ quý thể khang phục, trong lòng không khỏi vui sướng." Triệu thái sư vội vàng chúc mừng: "Thần chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, thái tử điện hạ thông minh sắc bén, vừa mới khỏi bệnh đã lập tức tới giúp ngài phê duyệt tấu chương!"



"Thái sư không cần nịnh ta." Ánh mắt hoàng đế xuất hiện một tia ý cười: "Hiếm khi nhi tử không nên thân này mới dậy sớm được một hôm chạy đến đây giúp ta."



Triệu thái sư cẩn thận quan sát thái tử từ trên xuống dưới, phát hiệm có điểm không đúng.



Thái tử điện hạ từ trước đến nay thích mặc quần áo màu đen, ngay cả nội y bên trong cũng phải đồng màu, thường nghe mấy cung nữ oán giận rằng, quần áo thái tử cái nào cũng như cái nào, không thể phân biệt được, ngay cả đai lưng màu sắc sáng sủa một chút cũng không có! Không biết vì sao, hôm nay bên ngoài vẫn mặc huyền bào, thế nhưng nội y bên trong lại là màu trắng! Nội y kia được may bằng vải trắng tinh xảo đẹp đẽ quý giá, giống như là tơ lụa Ninh Châu, càng quan trọng hơn là, nhìn vải trắng có chút không hợp người, không giống như quần áo của thái tử.



Lúc này, An công công bưng trà lên, thái tử buông bút, cúi đầu cầm lấy chén trà, động tác này bại lộ da thịt bên trong cổ áo --- trong đó có một vết đỏ như ẩn như hiện.



Hết thảy những dấu hiệu này đều rất nhỏ, chỉ có lại nhân tài có hỏa nhãn kim tinh như Triệu thái sư mới phát hiện ra.



"Bệ hạ, ngự thư phòng đúng là càng ngày càng náo nhiệt." Triệu thái sư thấy tâm tình hoàng đế không tồi, trêu ghẹo.



"Đúng vậy, trước khi Triệu thái sư tới, Hứa chiêu dung cùng vài vị nương nương có ghé qua đây thỉnh an bệ hạ, mang theo một chút điểm tâm." An công công cười nói: "Các vị nương nương đều khen thái tử điện hạ ngày càng chín chắn cẩn thận."



Triệu thái sư thấy hoàng đế không chút nghi ngờ mình, trong lòng thêm an tâm, điều gì nên nói cũng đã nói xong, vì vậy liền hành lễ rời đi. Trên đường trở về hắn đều nghĩ đến trang phục kỳ quái hôm nay của thái tử.



Mộ Dung Nam trở về Nguyên Hanh cung, ném một cái áo lót màu trắng cho Lý Việt Bạch.



"Hôm nay thái tử điện hạ mặc cái này đi ngự thư phòng?" Lý Việt Bạch cầm lấy chiếc áo, ngó trái ngó phải: "Không đúng! Cái này là quần áo của ta mà! Ngươi mặc quần áo của ta làm gì?"



"Ai nói đây là của ngươi?" Mộ Dung Nam chơi xấu không chịu thừa nhận: "Đây là của ta."



"Được được được, là của ngươi là của ngươi." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ, kỳ thật hắn cũng không biết cái nào là quần áo của Vân Duy Tri, nhìn cái nào cũng giống nhau, vì thế hắn cho rằng chỉ cần là bạch y thì nhất định là của Vân Duy Tri.




"Thái y, ngươi nói xem." Hoàng đế chuyển hướng sang thái y.



"Chuyện này...... Y thư quả thật có viết đàn hương cùng trái bã đậu tương khắc với nhau, nếu dùng cùng một lúc, sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Thái y chần chờ nói: "Nhưng không ai dám thử nghiệm nên không biết thật giả thế nào."



"Tội thiếp cùng Tâm Liên nguyện ý lấy thân thí dược!" Đan Huệ vội la lên.



"Lấy Tâm Liên thí dược chỉ sợ không chuẩn." Phía sau đám người truyền đến một giọng nói, mọi người quay đầu nhìn, hóa ra là thái tử điện hạ!



Thái tử điện hạ đã hoàn toàn khang phục, không mang theo tùy tùng, tự mình giá lâm tới Hồi Tâm viện.



Bên người thái tử điện hạ là một người mặc bạch y đeo sa ly (khăn che mặt) màu trắng, đúng là Vân nhạc sư.



"Hỗn hợp đàn hương cùng trái bã đậu có độc tính cực mạnh, nguy hiểm đến tính mạng, trên y thư đã viết rõ ràng!" Đan Huệ cãi lại: "Chỉ có người phải chết mới có thể thí dược, tội thiếp cùng Tâm Liên đã phạm phải trọng tội, tự biết không có đường sống, cam tâm tình nguyện thí dược."



"Tốt, vậy đưa Tâm Liên tới thí dược!" Hoàng đế hạ lệnh.



An công công phân phó người chế biến dược dựa theo phương thuốc ngày đó của hoàng hậu, sau đó đốt đàn hương lên, lệnh cho Tâm Liên vào thí dược.



Tâm Liên không hề sợ hãi, dưới mùi đàn hương quanh quẩn, nàng bưng chén thuốc lên một hơi uống hết, chỉ sau chốc lát liền ngất đi!



Thái y đưa Tâm Liên tới phòng trị liệu, khóe miệng Đan Huệ gợi lên một tia mỉm cười thắng lợi.



"Vớ vẩn!" Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Vì sao hoàng hậu phải hạ độc chính con ruột của mình?"



"Ai gia sẽ không làm ra loại chuyện này!" Là giọng nói của hoàng hậu, hoàng hậu được một đám người vây quanh, yểu điệu bước đến, trong giọng nói ẩn chứa tức giận: "Đan Huệ, ngươi đúng là chết cũng không hối cải!"



"Nguyên nhân rất đơn giản, hoàng hậu nương nương cùng tục nhân (người phàm) không giống nhau, người là kẻ có tình có nghĩa." Đan Huệ cười lạnh nói: "Hoàng hậu nương nương không yêu quyền thế, không yêu tiền tài, chỉ yêu duy nhất thơ ca nghệ thuật, chỉ theo đuổi cái tình nhân gian!"



Mọi người trầm mặc, không thể không thừa nhận Đan Huệ không sai, hoàng hậu thanh cao cao ngạo, chỉ yêu văn nghệ tài tình, không hề vướng bận với thế tục.



"Hoàng hậu thấy thái tử ngày đêm mong nhớ Vân nhạc sư, trong lòng cũng ủng hộ thái tử, liền không màng đại cục giúp thái tử lập ra khổ nhục kế!" Đan Huệ nói: "Hoàng hậu theo đuổi cái tình nhân gian, ngoại trừ nó, trong mắt nàng tất cả là cát bụi, cho dù là tính mạng, thanh danh, hay địa vị của thái tử... Tất cả có thể không màng tới!"



Hoàng đế trầm mặc.



"Bệ hạ, tội thiếp nhìn thấy hết thảy những điều này, trong lòng lo lắng không thôi, lại vô lực ngăn cản." Đan Huệ đầy mặt bi thiết: "Một hoàng hậu ngu ngốc hồ đồ không hiểu chuyện đời, chẳng những không thể khiến thái tử trở lại bình thường, ngược lại còn khiến thái tử vướng thêm tội lỗi! Tội thiếp hết sức nôn nóng, nghĩ rằng để có thể ngăn cản hết thảy những chuyện này, để có thể giữ lại thanh danh cho thái tử, nên mới vu tội hoàng hậu... Tội thiếp biết sai rồi! Đáng lẽ tội thiếp nên nói ra sự thật ngay từ lúc ban đầu!"



Câu chuyện của nàng tuy làm người khác kinh sợ nhưng lại rất logic, tất cả đều hợp lí.