Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 20 : Thợ săn vampire (5)

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


"Ký chủ đại nhân, còn oán giận tôi không cho ngài bàn tay vàng sao?" Hệ thống tranh công: "Quá trình thuận lợi như thế, đồng minh đáng tin cậy như thế..."



"Cút đi, tất cả đều không phải công của mày." Lý Việt Bạch chán nản, từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy qua hệ thống nào vô dụng lại không biết xấu hổ như thế, mọi chuyện đều bắt ký chủ tự mình làm hết.



Mọi chuyện đều rất thuận lợi, bọn họ dùng nhanh tốc độ nhanh nhất lấy được đạn mạ bạc cùng đao đằng văn bạc.



Ngay sau đó, vụ án vampire thứ hai xuất hiện.



Đêm hôm nọ, tiểu khu Hòa Bình ngõ 112 đường Cao Nguyên gọi điện báo nguy.



"Cứu... cứu với!" Microphone truyền ra âm thanh của một nữ sinh trẻ tuổi: "110 phải không? Tôi báo nguy! Bạn cùng phòng, bạn cùng phòng của tôi đã chết!"



"Xin cô bình tĩnh lại, bây giờ cô có an toàn không?" Nữ nhân viên trực đáp.



"Tôi? Tôi rất an toàn, không có chuyện gì xảy ra cả..." Cô gái nức nở nói: "Một người bạn trong phòng tôi đã chết! Đầy đất đều là máu, đầu thì rơi xuống đất!"



"Cô hãy mau chóng đến những nơi có nhiều người qua lại, chúng tôi sẽ cho người qua đó ngay."



"Vụ này rất khả nghi." Lý Việt Bạch nói.



Diệp Thanh gật đầu, tháo tai nghe xuống, đi xin giấy phép.



Lúc bọn họ tới tiểu khu xảy ra vụ án, cô gái trẻ tuổi gọi điện báo nguy đang ngồi trước cửa phòng bảo vệ, ôm lấy thân mình run lên bần bật, chiếc chìa khóa vẫn nằm trong tay cô --- sau khi phát hiện ra vụ án, cô lập tức khóa cửa chạy thẳng đến phòng bảo vệ, nơi đó suốt đêm đều có bảo vệ trực ban, tương đối an toàn.



Diệp Thanh đưa ra thẻ cảnh sát, cô gái đánh giá bọn họ vài lần, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vội vàng vàng đưa bọn họ đến phòng cô ở.



Cô tên Mã Tiểu Đình, bạn cùng phòng đã chết tên Từ Lệ Lệ.



Mã Tiểu Đình và Từ Lệ Lệ sau khi tốt nghiệp đại học đều ở lại thành phố này làm việc, không có người thân ở đây, hai người cùng nhau thuê chung một phòng --- phòng ở tiểu khu Hòa Bình khá cũ, diện tích nhỏ, tiền thuê thấp, rất thích hợp cho lính mới chưa kiếm được bao nhiêu tiền như các cô.



Lên tầng, tới trước cửa phòng, Lý Việt Bạch nhận lấy chìa khóa trong tay Mã Tiểu Đình, mở cửa, vừa vào nhà đãngửi thấy mùi máu xộc thẳng vào mũi. Mã Tiểu Đình vốn dĩ sợ tới mức không dám nhìn, nhưng có hai người cùng ở đây, cô lấy lại một chút dũng khí, đi theo hai người họ vào nhà, một bên nói lại quá trình phát hiện vụ án:



"Thường thì Lệ Lệ tan tầm sớm hơn em, em 8 giờ mới về đến nhà, nhưng Lệ Lệ 7 giờ là đã được nghỉ rồi." Mã Tiểu Đình chỉ vào cửa phòng đang đóng chặt: "Đó là phòng của cô ấy, mọi khi về em đều gọi một tiếng xem cô ấy có ở bên trong không, hôm nay gọi mãi không thấy ai trả lời, mà ở cửa vẫn còn giày của cô ấy. Nên em định đi vào phòng xem cô ấy thế nào, vừa đẩy cửa liền thấy vết máu đầy đất!"



Theo lời kể của cô, Diệp Thanh cùng Lý Việt Bạch đeo găng tay cao su vào, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.



Phòng không lớn, bên trong có một chiếc giường, một cái bàn máy tính cùng một số đồ vật linh tinh. Giữa sàn nhà là một cô gái trẻ tuổi, cô mặc áo ngủ, dép đi trong nhà văng ra khỏi chân, đầy đất đều là máu tươi, còn có không ít máu phun tung toé trên tường, trên giường, thậm chí là cả trên trần nhà, cực kỳ thảm khốc.
Ngô Hòa: Đừng giả vờ, mau nói chuyện đi, nếu không mình giận đấy.



...



Ngô Hòa liên tiếp nhắn tin, tất cả đều là oán giận Từ Lệ Lệ không trả lời.



Từ Lệ Lệ đương nhiên không trả lời, vì lúc đó cô đã chết.



"Em có biết người tên Ngô Hòa này không?" Lý Việt Bạch hỏi Mã Tiểu Đình không dám đến gần.



"Vâng, là bạn học của chúng em, nhưng không ở thành phố này, chỉ có thể trò chuyện trên mạng." Mã Tiểu Đình trả lời: "Thỉnh thoảng em đi trên đường không tiện trả lời Lệ Lê, cô ấy liền tìm Ngô Hòa nói chuyện phiếm."



Nghĩ đến cảnh báo tin cái chết của Lệ Lệ cho Ngô Hòa, vành mắt Mã Tiểu Đình đỏ lên.



Hô hấp Lý Việt Bạch ngừng lại, hắn có chút không dám xem nội dung cuộc nói chuyện bên trên.



Theo lời của Ngô Hòa, trước khi chết Từ Lệ Lệ đã gửi ảnh cho cô.



Mà bức ảnh kia nhất định là cực kỳ kinh khủng.



Sau khi Ngô Hòa bị dọa, liền nghĩ là Từ Lệ Lệ nói đùa.



Rốt cuộc bức ảnh như thế nào... Lý Việt Bạch không tự chủ vươn tay trái nắm lấy tay Diệp Thanh tìm một chút cảm giác an toàn, sau đó tay phải kéo chuột lên ——



Trong cuộc trò chuyện hiện lên một bức ảnh, thời gian gửi là 7 giờ 45 phút.



Bức ảnh chụp Từ Lệ Lệ tươi cười đáng yêu trước màn hình máy tính, rõ ràng là dùng camera trước của máy tính để chụp.



Sau lưng cô, có thứ gì đó mơ hồ, đen tuyền.



Sau khi nhìn thấy thứ kia, hô hấp Lý Việt Bạch cứng lại.



Là một cái bóng màu đen, chỉ có bàn tay là rõ ràng, nhưng lại không phải người, khuôn mặt vừa giống người lại không giống người, nó vặn vẹo thành một tư thái quỷ dị, đối diện camera nở một nụ cười sởn tóc gáy, một bàn tay còn đang sờ đầu Từ Lệ Lệ.



Note: Mình thấy hơi sợ rồi đấy ;;-;; truyện này cũng ảo kinh, Lý Việt Bạch là một thầy giáo lại không sợ mấy thứ như nữ vampire hay thi thể không đầu, đánh nhau nghe có vẻ cũng rất bài bản, quan sát sắc bén hơn cả Diệp Thanh làm trong nghề, lúc biết mình xuyên cũng cực kỳ bĩnh tĩnh không chút hoảng loạn => đúng con cưng của tác giả, được buff quá trời hà ;;-;;