Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 4 : Nhạc sư kinh đô (4)
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Đinh Hiên thấy tình thế không ổn, vội vội vàng vàng cáo lui.
Lý Việt Bạch cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cả người khô nóng, trái tim nhảy bùm bùm nghe đặc biệt to.
Nếu mà dựa theo tiểu thuyết, việc tiếp theo chính là cảnh cấm trẻ em dưới 18 á!
Nhưng mà không có cái gì xảy ra.
Mộ Dung Nam chỉ ngồi ở bên cạnh, mặt mang ý cười nhìn hắn.
Thằng nhóc này, chắc chắn nó đã biết tác dụng phụ của thuốc là gì, chính là muốn xem mình xấu mặt đây mà.
Vốn có nhiều năm kinh nghiệm trong việc cùng học sinh đấu trí đấu dũng, thầy Bạch nhanh chóng phán đoán.
Không thể, tuyệt đối không thể khuất phục dưới dâm uy của xuân dược!
Thầy Bạch lấy kinh nghiệm tự chủ siêu cường ngồi xuống, nhắm mắt lại yên lặng niệm kinh, cái gì Phật giáo Đạo giáo đạo Cơ Đốc Kinh Thánh lôi ra hết, hết thảy niệm một lần, niệm xong lại lôi sự phát triển của khoa học ra niệm, lúc này mới cảm thấy hơi hơi ức chế được xúc động trong nội tâm.
Tiếp theo liền nghĩ tới cốt truyện! Nghĩ xem mình chết như thế nào! Hắn không tin điều này không áp chế được!
Dựa theo nguyên tác, tiếp theo chính là "Đàn tranh trong tuyết".
Hiện tại là giữa mùa đông, một khúc đàn của Vân Duy Tri chính là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, đem thái tử từ quỷ môn quan kéo lại, chuyện này sớm đã truyền đi toàn cung, hôm sau chính là ngày tuyết rơi, hoàng đế cho rằng, đây là điềm lành.
Hoàng đế cùng các vị phi tần nương nương đến Nguyên Hanh cung thăm thái tử, gặp được Vân Duy Tri đánh đàn dưới trời mưa tuyết.
Từ trước đến nay, có ba loại cảnh tượng thích hợp nhất để đánh đàn: lầu cao, trăng sáng, tuyết rơi.
Vân Duy Tri một thân bạch y, tiếng đàn tranh cao khiết thanh lãnh, xuyên qua lớp tuyết dày truyền vào tẩm cung, càng thêm động lòng người.
Mọi người ở đây ai cũng thán phục, chỉ có một người trong lòng càng thêm cáu giận.
"Chúng thần thiếp vốn da dày thịt béo, xưa nay không sợ lạnh." Đan phi trêu ghẹo.
"Bổn cung sợ lạnh, thái tử vừa mới khỏi bệnh, tính tình Vân nhạc sư lại kì quái." Hoàng hậu nói: "Sợ là phải cự tuyệt ý tốt của muội muội rồi."
"Không còn cách nào, thần thiếp cũng không dám cưỡng cầu, chỉ mong hoàng hậu không trách tội là tốt rồi." Đan phi vội vàng: "Không biết lễ nguyên tiêu nương nương định làm gì? Liệu có cần thần thiếp giúp gì không?"
"Thái tử nghe đàn tĩnh dưỡng, bổn cung ở thiên điện làm mấy câu thơ, các ngươi cứ tham dự yến tiệc đi, không cần tới thỉnh an." Hoàng hậu nói.
"Thần thiếp lãnh chỉ." Đan phi vui mừng rạo rực mà rời đi.
Trở lại tẩm cung của mình, Đan phi trái lo phải nghĩ, cảm thấy việc này có chút không đơn giản.
"Tâm Liên, ngươi nói xem, liệu hoàng hậu cùng vị Vân nhạc sư kia... có tư tình?" Đan phi xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng hỏi.
"Nương nương, nô tỳ thấy có lúc như có, có lúc lại như không phải." Tâm Liên một bên đấm chân cho Đan phi, một bên đáp.
"Ngươi tiểu nha đầu này, có nói cũng như không." Đan phi giả vờ tức giận, đá Tâm Liên một cái.
"Nương nương, cái này không quan trọng." Tâm Liên bị đá, cũng không vội vàng thỉnh tội mà cười nói: "Người chúng ta xếp vào bên cạnh hoàng hậu truyền tới một tin cực tốt."
"Tin gì?"
"Vân nhạc sư kia, dám gửi cho hoàng hậu một phong thư! Một đám thái giám cung nữ đều tận mắt thấy!" Tâm Liên nói.
"Thật to gan! Nhưng mà, cái này hoàn toàn phù hợp với phong cách của hoàng hậu..." Đan phi cau mày.
"Hoàng hậu xem xong thư, liền cất vào tráp ở đầu giường." Tâm Liên nói: "Nghe nói, khi nàng xem thư, một lúc khóc, lúc sau lại cười, thật khiến người nghi ngờ!"
"Tâm Liên, ngươi nói đúng." Đan phi suy nghĩ, cười nói: "Mặc kệ hoàng hậu cùng Vân nhạc sư kia có tư tình hay không, chỉ cần có phong thư này làm chứng, bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết oan."