Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 6 : Nhạc sư kinh đô (6)
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Hội ngắm trăng thưởng đèn, bắt đầu rồi.
"Muội muội." Đan Lan phu nhân mặc áo choàng làm từ lông cáo, cũng tham dự tiệc rượu, vừa thấy Đan phi liền vội vàng kéo tay, lấy tờ hồng chỉ từ trong lòng ra đưa cho Đan phi, thấp giọng dặn dò cả một đoạn dài.
Đan phi mỉm cười nhàn nhạt lắng nghe, nghe xong, sắc mặt vẫn như thường.
Sau hai canh giờ, Đan phi liền khoác áo lông cáo, dưới sự hầu hạ của Tâm Liên cùng sự hộ tống của vài thái giám, rời khỏi yến tiệc, đi đến Nguyên Hanh cung.
Tới cửa Nguyên Hanh cung, nàng lệnh cho Tâm Liên cùng thái giám ở ngoài, một mình đi vào trong.
Vừa tiến vào, liền nghe thấy tiếng đàn tranh nhẹ nhàng từ thiên điện truyền tới.
Thiên điện thắp nến, đại môn rộng mở, Vân Duy Tri một mình ở thiên điện đàn tranh.
Trong chính điện đèn đuốc cũng sáng trưng, bóng cung nữ đi tới đi lui, xem ra, hoàng hậu cùng thái tử đều ở trong đó.
Đáng giận, hoàng hậu với Vân nhạc sư kia lại không ở cùng một chỗ, nhưng không sao, mặc kệ bọn họ cẩn thận thế nào, cũng không qua được một cửa này.
Đan phi sửa lại búi tóc, tươi cười đi về phía chính điện.
"A, Đan phi muội muội thế nào lại tới, không phải đang ở yến tiệc sao?" Hoàng hậu cười nhẹ sai cung nữ xuống hầu hạ.
"Trong lòng nghĩ đến hoàng hậu nương nương, bất tri bất giác đến đây thỉnh an, không biết có làm phiền nương nương không?" Đan phi cười thập phần cung kính: "Tối nay là hội nguyên tiêu, không biết nương nương đã làm được bài thơ hay nào chưa?"
"Gì mà thơ hay, chẳng qua là tùy tiện viết ra thôi." Hoàng hậu cho Đan phi tiến vào, ban tọa. (cho ngồi)
"Thái tử điện hạ hôm nay thế nào? Đã khá hơn chưa?" Đan phi quan tâm dò hỏi.
"Khá hơn nhiều, chỉ là dạo này trời quá lạnh, chưa từng đi ra ngoài." Hôm nay hoàng hậu phá lệ ôn hòa, khác hẳn bộ dáng thanh cao cao ngạo ngày thường.
Hàn huyên một lúc, Đan phi thần thần bí bí nói thầm với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có đôi lời hi vọng có thể nói riêng với người."
"A? Có chuyện gì mà phải nói riêng?" Hoàng hậu cười nói: "Cung nữ thái giám của ta cũng không phải người ngoài."
Nếu nói chuyện kia là do Đan phi hãm hại, vậy bài thơ
Nguyên tác, hoàng hậu thấy tên Vân Duy Tri rất dễ nghe, lại thưởng thức tài nghệ của hắn, hơn nữa bệnh tình thái tử chuyển biến tốt đẹp, tâm tình sung sướng, liền viết một bài thơ, còn ghi tên Vân Duy Tri vào trong thơ.
Bài thơ gồm bốn câu sau:
Cung trung chích sổ Triệu gia trang
Bại vũ tàn vân ngộ Hán vương
Duy hữu tri tình nhất phiến nguyệt
Tằng khuy phi yến nhập chiêu dương.
Nhìn qua thì không có gì, nhưng nếu soi kĩ, có thể thấy rõ ba chữ Vân Duy Tri.
Bài thơ
Lý Việt Bạch cho rằng, bài thơ
"Thái tử điện hạ, chẳng qua là ta nghe nói, hoàng hậu nương nương vì ta mà viết một bài thơ." Lý Việt Bạch cười nói: "Thỉnh thái tử điện hạ cho ta mượn đọc."
Mặt Mộ Dung Nam lạnh đi.
Tốc độ vị thái tử này khỏi bệnh so với nguyên tác cũng nhanh hơn nhiều, trong nguyên tác thì bây giờ hẳn là vẫn còn nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, hiện tại thằng nhóc này đã có thể tự nhiên đi lại, chẳng lẽ là công của mình mỗi ngày cho y ngắm cho y bắt nạt? Lý Việt Bạch âm thầm kì quái.
Một lát sau, Mộ Dung Nam cầm một cái lư hương nhỏ khắc hoa đi về, cười tủm tỉm đưa cho Lý Việt Bạch: "Vân ca ca, ta đã cho người hỏi thăm, mẫu hậu có sáng tác một bài thơ mới tên là
"Nó ở đâu? Cho ta xem!" Lý Việt Bạch giả vờ hưng phấn.
"Không còn nữa." Mộ Dung Nam tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Ta không cẩn thận bỏ vào lư hương đốt thành tro rồi."