Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 8 : Nhạc sư kinh đô (8)
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
"Từ lâu nghe nói hoàng hậu nương nương học thức uyên bác, không biết bài thơ này viết cái gì?" Đan Lan tay mắt lanh lẹ, lập tức tiến lên cầm lấy tờ giấy ghi bằng chữ Việt Quốc, nói: "Nét mực mới tinh, hẳn là hoàng hậu thức suốt đêm để viết?"
Đồ vật tra được thật sự quá nhiều, hoàng đế cũng không có hỏa nhãn kim tinh lập tức nhìn thấy, vì vậy Đan Lan tự cho đây là chứng cớ hữu lực nhất, trình lên trước mặt hoàng đế.
"Bệ hạ, nô tỳ cho rằng bài thơ này có điểm kì lạ, hẳn là liên quan đến chuyện Đan phi trúng độc." Đan Lan nói.
"A?" Hoàng đế nhận lấy tờ giấy, nhìn qua một phen rồi giao cho An công công, dò hỏi: "Có người nào biết ngôn ngữ này không?"
"Cái này... Lão nô học vấn thô thiển, quả thật không biết, nhưng các đại học sĩ Long Uyên chắc chắn có thể đọc được." An công công kiến nghị.
Một lát sau, vài vị đại học sĩ Long Uyên được mời tới.
Bọn họ vừa xem xong thơ, sắc mặt đại biến: "Bệ hạ, không phải thần kháng chỉ, nhưng là thơ này lời lẽ thô tục, thật sự không thể phiên dịch."
"Người nào không dịch được liền cách chức!" Hoàng đế đập bàn thật mạnh.
Một lát sau, vài vị học sĩ nơm nớp lo sợ mà dâng lên bản dịch bằng chữ Hán:
Thanh ti thất thước trường, vãn tác nội gia trang; bất tri miên chẩm thượng, bội giác lục vân hương.
...
Hòa canh hảo tư vị, tống ngữ xuất cung thương; an tri lang khẩu nội, hàm hữu noãn cam hương.
Mười câu, cả mười đều hương diễm, cực kì khó coi.
"Các ngươi liệu có dịch sai không?" Hoàng đế giận dữ hỏi.
"Một chữ cũng không sai, thần xin lấy đầu ra để đảm bảo!" Đại học sĩ nói: "Có một điểm khác là ở bên cạnh chữ "lang" đều viết thêm một chữ "Vân", không biết nghĩa là gì."
Bốn phía lạnh ngắt như tờ, mọi người đều hiểu rõ.
"Bệ hạ, thơ này không phải thần thiếp viết, mà là chép lại!" Hoàng hậu trầm giọng giải thích: "Tối qua, Đan phi một mình đến đây, đưa cho thần thiếp một tờ hồng chỉ, nói rằng đó là của thi nhân Ngô Tử Đạo thời trước, thần thiếp liền chép lại... Thần thiếp căn bản là không biết chữ trên đó viết gì!"
"Tuy nhiên "Liễu Nhứ" có nghĩa là gì, tại hạ cũng không biết."
""Liễu Nhứ" là khuê danh khi còn bé của hoàng hậu nương nương!" Cung nữ Như Ý bên cạnh hoàng hậu rốt cuộc không nhịn được, kêu lên.
"Phải." Hoàng hậu nâng mắt, nhìn thẳng vào hoàng đế: "Bài thơ này, là thần thiếp viết tặng bệ hạ."
Vừa đọc hai câu, càng thêm rõ ràng.
Hoàng hậu so sánh mình với Tạ Đạo Uẩn, xuất thân cao quý phẩm tính cao thượng, Liễu Nhứ (hoàng hậu) toàn tâm toàn ý giao phó cho Phong (hoàng đế).
Hoàng đế nhìn câu thơ, khẽ động dung.
Ông tuy đa nghi, nhưng chỉ đơn thuần đọc thơ như vậy, xác thực không có vấn đề gì.
Nếu chỉ dựa vào từ đồng âm liền mò được ra gian tình, chữ Hán có nhiều từ đồng âm như thế, ai nói cũng có thể tìm được nhược điểm.
Huống chi bài thơ này tình ý chân thành, quả thật không thể chỉ trích.
"Hoán Hương nghe nhầm thơ, vu oan cho hoàng hậu, vậy đáng tội gì?" An công công chất vấn.
"Ta... Bài thơ này có thể là do ta nghe nhầm, nhưng còn hai chứng cứ kia!" Hoán Hương vội vàng biện giải: "Ta không tin đó cũng là giả!"
"Đương nhiên là giả." Lý Việt Bạch thiện giải nhân ý (am hiểu lòng người) mà gật đầu, trong lòng âm thầm bồi thêm một câu: Chỉ cần nỗ lực, không có sự tình gì là làm không xong.
Quản nó hay hay không làm gì, thời gian cấp bách, có thể dẫn rắn ra ngoài, đó chính là thơ hay.
Hắn đã xem qua nguyên tác, biết được tên hồi bé của hoàng hậu là Liễu Nhứ, vừa rồi chỉ là giả vờ không biết, để hoàng hậu tự mình nói ra.
- --------
Note: Tạ Đạo Uẩn là nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc nhé, các bạn có thể tìm hiểu thêm về nhân vật này trên google.