Bạch Nhật Sự Cố
Chương 16 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Dịch Triệt trải qua kỳ nghỉ đông này theo một cách khác hẳn thường ngày. Lúc Dịch Triệt ngồi trên xe Hứa Đường Thành nhìn xa lộ trống trải trước mắt vẫn cảm thấy không chân thật.
Sáng nay lúc Hứa Đường Thành gõ cửa nhà hắn nói muốn rủ hắn đi xem phim hắn còn cho rằng bọn họ sẽ xem ở cái rạp gần nhà, nhưng khi xuống dưới lầu Hứa Đường Thành mới nói cho hắn biết: “Chỗ đó chất lượng không tốt lắm, chúng ta đi Bắc Kinh xem, anh mua vé suất chiếu buổi chiều, bây giờ chúng ta đi, ăn trưa xong đi xem phim rồi trở về.”
“A?” Dịch Triệt ngạc nhiên.
“Đúng đó, nay anh em mời nên là anh muốn ăn gì cứ gọi, đừng ngại.”
Hứa Đường Hề mặc áo lông màu hồng nhảy nhót tung tăng, bị Hứa Đường Thành thấy đập vào bả vai một cái: “Đừng có nhoi.”
Nhà gần Bắc Kinh như vậy mà Dịch Triệt vẫn chưa tới Bắc Kinh lần nào.
Do xe chạy với tốc độ khá nhanh nên từ lúc lên xe tai Dịch Triệt cứ kêu ong ong, hắn cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy được từng cái lan can xẹt qua, thỉnh thoảng còn có mấy chiếc xe.
“Chúng ta ăn chỗ lần trước hả anh?” Hứa Đường Hề hỏi.
“Hai đứa có muốn dạo phố không?” Hứa Đường Thành ngồi bên cạnh nhìn kính chiếu hậu nói, “Nếu muốn mua đồ thì chúng ta tới chỗ lần trước ăn, còn không để anh dẫn đi tới quán này mới mở không lâu, ở sát bên trường anh, anh có ghé qua một lần rồi, chỗ ngồi khá thoải mái, nói chung cái gì cũng hơn quán kia.”
Lúc lên xe Hứa Đường Hề nói không muốn ngồi đằng trước nên người ngồi cạnh Hứa Đường Thành hiện giờ chính là Dịch Triệt.
Hứa Đường Thành nói xong liền quay đầu sang hỏi ý kiến hắn: “Em muốn ăn chỗ nào?”
Advertisement / Quảng cáo
“Em sao cũng được hết.”
Nói xong Dịch Triệt hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Hứa Đường Hề, chỉ với ba chữ “trường của anh” đã nói lên lựa chọn của hắn.
“Vậy chúng ta đi chỗ mới.”
Cái tay đang nắm lại của Dịch Triệt thoáng buông lỏng, hắn len lén cong khóe miệng.
Xe đi vào nội thành, nhà cao tầng càng ngày càng nhiều, Dịch Triệt ngẩng đầu nhìn tên mỗi một tòa nhà, cảm thấy đây hoàn toàn là Bắc Kinh trong tưởng tượng của hắn.
Xe dừng trước cửa một quán ăn Vân Nam, Hứa Đường Thành bảo Dịch Triệt và Hứa Đường Hề đứng ngay cửa chờ trước còn y đi đỗ xe. Xuống xe, Hứa Đường Hề quét mắt nhìn quanh một vòng rồi chỉ bên cạnh: “Dịch Triệt ca, anh nhìn bên này nè, trường của anh em đó.”
Hắn dần trở nên hốt hoảng, không cách nào đưa ra được lựa chọn, còn hình ảnh của Hứa Đường Thành vẫn dừng lại ở động tác kia. Y ngồi trên giường, bỗng nhiên nhìn về phía ống kính, nhìn về phía hắn.
Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên.
Dịch Triệt giật mình tuôn ra một trận mồ hôi lạnh.
Ống kính kia giống như ánh mắt Hứa Đường Thành nhìn hắn, mà khi hắn bị Hứa Đường Thành nhìn như thế này, có cảm giác hết thảy suy nghĩ đen tối của mình đều bị phơi bày một cách trần trụi dưới ánh mặt trời.
Tim đập ầm đùng.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn, rồi lướt nhẹ trên tấm thảm mềm mại, hắn ngồi thất thần một hồi lâu.
Advertisement / Quảng cáo
Hắn vừa làm cái gì vậy? Tại sao lại điên cuồng muốn đi xem trường học của Hứa Đường Thành?
Hứa Đường Thành và Hứa Đường Hề đi ở đằng trước, Dịch Triệt nhìn theo bóng lưng y, hô hấp trở nên hỗn loạn. Hắn rõ ràng ý thức được suy nghĩ ban nãy của mình hoàn toàn không bình thường, sự việc hoang đường lúc nãy khiến hắn hoảng sợ mà nghĩ, mình rốt cuộc là mang tâm tư gì tiếp cận người kia.
Hắn thả chậm bước chân, muốn cách y xa một chút, tựa hồ chỉ có như vậy hắn mới có đủ không gian để hít thở.
Mà Hứa Đường Thành đi phía trước giống như cảm nhận được hắn không theo kịp, đột ngột dừng lại, xoay người nhìn hắn.
“Sao em đi chậm vậy?”
Hứa Đường Thành nhìn hắn cười, chờ hắn đi tới rồi cùng hắn sóng vai đi về phía trước.
Bọn họ quẹo qua ngã rẽ, ra khỏi rạp chiếu phim thì trời cũng đã tối. Hắn và Hứa Đường Thành lại cách nhau quá gần, lúc này có một đứa nhỏ từ một bên lao tới, Hứa Đường Thành vì tránh nó mà càng xích lại gần Dịch Triệt hơn.
Thân thể đụng chạm, toàn bộ phòng tuyến của hắn chính thức tan vỡ.
Dịch Triệt có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Nếu như đến gần y là nguy hiểm, vậy thì cứ nguy hiểm đi, chỉ cần không cho y biết là được.