Bạch Nhật Sự Cố

Chương 37 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Hôm qua lúc bắt đầu cũng nhiệt tình lắm, dục vọng mất kiểm soát, nhưng đến cuối cùng cũng không thật sự xảy ra chuyện gì.



Hai người chỉ cởi áo khoác, bên trong Dịch Triệt mặc một cái T-shirt, cho nên lúc Hứa Đường Thành ôm hắn vuốt ve sống lưng, cũng chỉ có thể mò tới phần xương sống hơi nhô lên của Dịch Triệt mà thôi.



Hứa Đường Thành trước giờ chưa từng yêu đương nên hiểu biết của y đối với tình yêu chỉ là con số không tròn trĩnh, dù đã dẫn Hứa Đường Hề đi coi rất nhiều bộ phim điện ảnh về đề tài tình yêu thì y đối với đa số tình tiết trong phim vẫn không hiểu rõ lắm, thậm chí nghĩ mãi y vẫn không hiểu, tại sao phim lại có kết cục như vậy, tại sao nam nữ chính lại muốn ôm nhau dưới xe bê tông, hoặc là, rõ ràng yêu nhau là thế tại sao vẫn muốn chạy trốn.



Quan sát câu chuyện của người khác cuối cùng cũng chỉ là đàm binh trên giấy, sau khi tựa cằm lên vai Dịch Triệt, y mới hiểu thấu cái thứ được gọi là vĩnh viễn không đổi kia.



Mà việc xương sống gồ lên đặt trong tình cảnh này, lại khiến người ta rung động không thôi.



Ngón tay vuốt ve qua lại. Động tác đơn giản, kết hợp với tiếng hít thở bên tai, khiến Hứa Đường Thành cảm nhận được cảm giác chân thật lâu rồi không thấy. Không có sa sút như trước đây, cũng không cần mệt mỏi đi phỏng đoán tâm tư hắn, y bây giờ đã có thể ôm hắn vào ngực, cảm nhận được rõ ràng mỗi suy nghĩ đang biến đổi trong hắn.



Hóa ra cái gọi là tình yêu, đơn giản chỉ là lúc bạn ôm người kia, những tiếc nuối mất mát trước kia đều sẽ chậm rãi tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài nhẹ nhàng. Như trút được gánh nặng, y thở nhẹ một cái bên tai hắn, sau đó dần không khống chế được, muốn hôn luôn bên tai kia.



Cảm giác run rẩy truyền tới ngày càng mạnh mẽ, mặc dù đã kiềm chế, nhưng Hứa Đường Thành biết, đối với tình cảm mà Dịch Triệt dành cho mình, y chỉ hiểu một phần rất nhỏ.



Y nhắm mắt lại, tựa như thấy được cảnh tượng mưa to hôm ấy, có thiếu niên cưỡi chiếc xe đạp leo núi màu đỏ, đi ngược dòng người, điên cuồng chạy về phía trường học. Một đường bị nước bắn lên, tựa hồ vĩnh viễn ở lại trong mùa hè đó, vào một buổi tối mưa to.



Mà thiếu niên đứng cách màn mưa nhìn y, trong mắt như chứa đựng trân bảo tỏa ra ánh sáng lấp lánh.



Đây là tình cảm mà hắn cố chấp theo đuổi.



Rèm cửa của khách sạn này che chắn khá tốt, hôm sau khi tỉnh lại Dịch Triệt đầu tiên phải đối diện với căn phòng tối tăm mà ngơ ngẩn.



“Tỉnh rồi?” Hứa Đường Thành không biết dậy từ lúc nào, đang vùi mình trong lồng ngực Dịch Triệt bấm điện thoại. Sau khi thấy hắn có động tĩnh mới ngước đầu lên nhìn hắn một cái.



Dịch Triệt dùng ba giây để hồi tưởng lại tất cả chuyện xảy ra tối qua, sau khi khôi phục lại tinh thần mới cẩn thận gật đầu, môi cọ lên mái tóc mềm mại của đối phương.



Cảm giác nơi đầu môi hơi ngứa, ấm áp mà không thô ráp, giống như có cơn gió nhẹ thổi qua đồng cỏ xanh thơm ngát.



Advertisement / Quảng cáo



“Ừm.”



Hắn đáp một tiếng, trong lòng lại bắt đầu đánh trống, không biết Hứa Đường Thành đối với chuyện tối qua sẽ có thái độ gì.



Tối hôm qua hai người dựa vào tường ôm nhau, Hứa Đường Thành một mực dùng tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, Dịch Triệt bị động tác này làm cho mê mụi, tham lam vùi đầu vào người y, rất lâu cũng không buông ra. Hoặc giả do tác dụng của cồn, Hứa Đường Thành cuối cùng cũng không chống lại được cảm giác buồn ngủ, tựa vào người hắn một tý đã ngủ mất.



Cho dù Hứa Đường Thành nhiệt tình là vậy, Dịch Triệt cũng không dám làm cái gì quá mức.



Hứa Đường Thành có thể say tới mất khống chế, nhưng hắn không thể không cho y đường lui. Bởi vì hắn đã từng đảm bảo với y.



Cho nên, việc to gan nhất mà Dịch Triệt dám làm chỉ là ôm Hứa Đường Thành nằm trên giường ngủ một giấc.



Hai người ngủ trên một cái giường khó tránh cảnh chen chúc, Dịch Triệt dùng sức nhích qua một bên, gần như cả nửa người bị treo lơ lửng bên ngoài, hắn chừa lại khoảng cách khá lớn rồi mới đưa tay ra cẩn thận ôm người vào trong ngực.



Ôm Hứa Đường Thành ngủ là chuyện hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới, hơn nữa Hứa Đường Thành còn đang đối mặt với hắn mà ngủ, hai người gần nhau như vậy, gần tới nỗi khiến Dịch Triệt cảm thấy, bản thân chỉ cần nhích về trước một chút là có thể bước vào trong mộng của đối phương.


Dịch Triệt dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ trở về, nhìn lớp trưởng, lại nhìn Trịnh Dĩ Khôn vẫn đang ngủ say sưa bên cạnh.



Buổi trưa đi ăn cơm với Hứa Đường Thành, lúc tán gẫu Dịch Triệt có nhắc tới Trịnh Dĩ Khôn. Hứa Đường Thành chưa từng gặp Trịnh Dĩ Khôn, nhưng nghe chuyện của hắn từ chỗ Dịch Triệt, y cảm thấy đây hẳn là một người vô cùng độc lập.



“Chắc là có kế hoạch khác rồi nên không muốn học nữa.” Hứa Đường Thành nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói ra một câu như vậy.



Y vừa định nói tiếp gì đó, đã nhìn thấy Dịch Triệt gắp rau thơm ra khỏi bát y – hôm nay y tới trễ, Dịch Triệt đã mua xong phần cơm của hai người.



Hứa Đường Thành có chút không hiểu hỏi Dịch Triệt: “Tại sao lúc mua em không dặn đừng để rau thơm.”



Cũng không biết lấy đâu ra tự tin, y cho rằng Dịch Triệt sẽ không quên những chuyện này.



Cái tay đang dùng đũa gắp rau thơm dừng lại giữa không trung. Dịch Triệt dùng tay còn lại xoa đùi hai cái, rõ ràng là bộ dáng không được tự nhiên.



Advertisement / Quảng cáo



“Em…”



Thấy hắn ấp úng, Hứa Đường Thành càng không hiểu. Y nhướng người về phía trước, trong một mảnh ồn ào ghé sát lại gần mặt hắn. TV vẫn đang phát bản tin ba mươi phút, Hứa Đường Thành ở trong âm thanh nghiêm túc quan sát mỗi một biến hóa nho nhỏ trên mặt Dịch Triệt.



“Em muốn hưởng thụ cảm giác quang minh chính đại khi gắp rau thơm ra cho anh.”



Hứa Đường Thành mới đầu ngơ ngẩn, sau là hoàn toàn không nói được gì mà cười ồ lên. Dịch Triệt nhìn y cười tới tựa lưng trên ghế, nhìn qua hai bên, bản thân cũng bất giác cười theo.



Dịch Triệt đẩy bát qua, nói: “Xong rồi.”



Hai bát mì thịt bò, một cái không có rau thơm, cái còn lại chính là nhiều hơn gấp đôi.



Hứa Đường Thành gắp mì, trong đầu vẫn còn đang nghĩ tới câu nói ban nãy của Dịch Triệt, không rõ hắn là vô tình hay cố ý. Cơm nước xong, không đợi y thu dọn bát đũa, Dịch Triệt đã giành làm trước, lấy bát của hai người cho hết vào khay. Hứa Đường Thành yên lặng nhìn, cũng không nói gì, cho tới khi hai người bước ra cửa, Dịch Triệt bước lên trước vén rèm lên cho y, làm hai nữ sinh đưa mắt tò mò nhìn bọn họ, Hứa Đường Thành rốt cuộc không nhịn được nữa.



“Dịch Triệt.” Y gọi hắn một tiếng.



Chờ y ra ngoài rồi Dịch Triệt mới buông rèm xuống, nói: “Sao vậy anh?”



Hứa Đường Thành đảo mắt nhìn xung quanh một chút, thấy không có quá nhiều người. Y đưa tay ra, nắm lấy tay áo Dịch Triệt, vải vóc màu đen bị hai ngón tay trắng trẻo nặn thành một ngọn núi nhỏ, khoảng cách hai người được kéo lại gần.



Dịch Triệt hiểu ý cúi đầu thấp xuống, nghe y nói chuyện.



“Đừng có dùng cách em đối xử với nữ sinh để đối với anh.”



Hứa Đường Thành vừa nói vừa cười, tuy rằng cảnh cáo nhưng mà ánh mắt cong cong kia chẳng có chút lực sát thương nào. Hứa Đường Thành không nói nữa, nâng cằm nhìn Dịch Triệt, bấy giờ Dịch Triệt mới nghiêng người, tỏ ra oan ức nhìn Hứa Đường Thành: “Em cũng không có đối với nữ sinh nào như thế…”



Hứa Đường Thành giương mắt nhìn hắn, cười như không cười.



“Cũng chỉ đối với anh mới như vậy.”



Như sợ y không tin, Dịch Triệt còn nhấn mạnh thêm: “Thật đó.”