Bạch Nhật Sự Cố

Chương 43 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Dịch Triệt đột nhiên trở lại làm y hoàn toàn quên đi chuyện tin nhắn. Tới lúc sắp ngủ y mới nhớ tới chuyện phải trả lời tin nhắn của Vu Án, y nằm trên giường nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định tùy hứng một lần, xóa tin nhắn đi. Mà ngày hôm sau khi Vu Án nhìn thấy Hứa Đường Thành cũng không có nói cái gì, chỉ đơn giản giải thích tối qua mình uống hơi nhiều.



“Tôi chẳng qua chỉ lo cho cậu thôi…” Vu Án thở dài, giống như đã vô cùng tuyệt vọng, “Mà thôi, bản thân cậu có tính toán là được.”



Hứa Đường Thành đang rót nước, nghe hắn nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn hắn cười.



Cũng coi như ông trời tác hợp chuyện tốt, sinh nhật năm nay của Dịch Triệt tới rất đúng lúc, năm rồi phải hết kỳ nghỉ đông, gần vô học lại mới tới sinh nhật, nhưng  bởi vì năm nay sinh nhật hắn tương đối trễ, lại vừa vặn ngay lúc Hứa Đường Thành mới được nghỉ đông.



Sáng sớm rời giường, Hứa Đường Thành trước tiên chở Chu Tuệ đi siêu thị, lúc trở về thì gặp Dịch Triệt ngay trước cửa nhà, Chu Tuệ đi phía trước thấy Dịch Triệt thì cười hỏi: “Con cũng đi mua đồ à?”



Hứa Đường Thành nghiêng đầu một cái, tầm mắt từ người Chu Tuệ sượt qua, thấy trên tay Dịch Triệt cũng cầm cái túi của siêu thị, chỉ là không phải siêu thị lúc nãy bọn họ đi.



“Dạ.” Dịch Triệt lễ phép gật đầu, “Con đi mua chút đồ.”



Hắn đang nói chuyện thì Hứa Đường Thành đã đi tới bên người hắn, hai người nhìn nhau một cái, đều không lên tiếng.



“Khi nào thì vào học lại?”



Dịch Triệt nói ngày tháng ra, ngay lúc Chu Tuệ định mở miệng thì tranh thủ nói thêm: “Có điều con muốn đi sớm một chút.”



Sinh viên chưa tốt nghiệp được nghỉ lâu hơn, Dịch Triệt thế này hẳn là muốn đi cùng lúc với Hứa Đường Thành.



Sau khi mở cửa ra, Hứa Đường Thành giống như thường ngày, đỡ cửa để Chu Tuệ vào trước. Mà bên đối diện, cái chìa khóa cắm vào ổ cả ngày còn chưa có mở cửa ra.



Chu Tuệ lại hỏi thăm mấy câu mới phất tay một cái xoay người đi vào nhà. Hứa Đường Thành khống chế biểu cảm trên mặt, cố gắng giữ bình tĩnh đuổi theo bà.



Nhưng còn chưa có bước vào nhà thì vạt áo sau lưng đã bị người kéo lại. Hắn không dùng sức quá nhiều, kéo rồi lại buông ra ngay.



Y quay đầu, Dịch Triệt hơi giật giật miệng im lặng nhìn y, giơ cái túi trong tay lên cho y nhìn.



Advertisement / Quảng cáo



Một loạt động tác lén lén lút lút khiến khóe miệng Hứa Đường Thành trong nháy mắt cong lên, y gật đầu với Dịch Triệt một cái, lại đưa tay tới bên hông vẫy hai cái, tỏ ý mình vào nhà trước.



“Đường Thành?”



Hứa Nhạc Lương thấy cửa mở nãy giờ mà Hứa Đường Thành còn chưa vào mới lên tiếng gọi y.



“Dạ con vô liền!” Hứa Đường Thành vội vàng quay đầu, trả lời một tiếng, lại cúi đầu, dùng mũi giày đá đá cái thảm dưới chân, “Cái thảm này sao lại xốc xếch như vậy.”



Sau lưng vang lên tiếng động, cái cửa bị mở ra cả buổi trời cuối cùng cũng khép lại, che đi người đang sốt ruột chờ đợi.



Chuyện sinh nhật Dịch Triệt, Hứa Đường Thành không có nói cho người nhà biết. Thật ra, với tính tình của Hứa Nhạc Lương với Chu Tuệ, cho dù y vô tình hay cố ý nói ra chuyện sinh nhật Dịch Triệt thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ bảo y gọi Dịch Triệt tới nhà rồi làm cho hắn một bữa thật ngon. Hứa Đường Thành tin tưởng Chu Tuệ sẽ trổ hết tài năng để mang tới cho Dịch Triệt một bữa tiệc sinh nhật vừa ấm áp vừa phong phú, mà điều này đối với Dịch Triệt mà nói, có thể sẽ trở thành kỉ niệm đáng nhớ.



Nhưng Hứa Đường Thành không có làm như vậy. Y biết rõ tương lai khi Chu Tuệ và Hứa Nhạc Lương biết chuyện của bọn họ nhất định sẽ mâu thuẫn, phản đối, nếu bây giờ y lợi dụng sự thiện lương nơi họ, đến lúc đó tất cả những thứ này sẽ trở thành sự lừa dối, còn có thể khiến bọn họ giận thêm. Nếu vậy, tình huống chỉ càng trở nên tệ hơn.



Cho nên sau khi giúp Chu Tuệ sắp xếp xong đồ đạc với đổi xong thùng nước thì Hứa Đường Thành lấy cớ nói mình muốn ra ngoài ăn cơm rồi lập tức đi ra khỏi nhà.




Nơi đầu vai Dịch Triệt, Hứa Đường Thành lại bắt đầu cười.



Tiếng cười trực tiếp đánh vào lỗ tai Dịch Triệt, giống như là hồi trống kích động lòng người trước khi ra trận, như đang nói với hắn, tới ngay đi chứ còn chờ gì nữa?



Tay Dịch Triệt động đậy, tránh khỏi người Hứa Đường Thành, đặt trở lại eo y. Hắn nghiêng đầu hôn lỗ tai Hứa Đường Thành.



Lỗ tai bị hôn là một chuyện vô cùng kích thích, bởi vì đây giống như là vị trí duy nhất có thể biến âm thanh khi hôn trở thành âm thanh của toàn bộ thế giới này. Hứa Đường Thành không khỏi rụt cổ một cái, lại nghe thấy Dịch Triệt gọi bên tai y: “Đường Thành ca.”



Lại nhõng nhẽo.



Hứa Đường Thành tránh đầu ra sau, lại bị Dịch Triệt kéo về.



“Nếu không hay là anh tới đi?”



Dịch Triệt vừa hôn vừa suy tính, chỉ nghĩ ra được một cách như vậy.



Advertisement / Quảng cáo



Hứa Đường Thành bắt đầu tính toán, nghĩ tự dưng không đâu lại bị đau eo, âm thầm nghĩ thôi từ bỏ đi.



Y không lên tiếng, Dịch Triệt lại ở bên tai nhẹ nhàng gọi y, liên tục không ngừng, giọng nói êm dịu, giống như muốn gọi tới khi nào y đáp lại mới thôi.



Hứa Đường Thành cũng gấp lắm rồi, chỉ hôn thôi với y là không đủ. Y hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghiêng đầu, buộc môi hai người tách ra.



“Thật ra thì vẫn có một cách.”



Không biết có phải do ánh đèn đỏ chiếu vào hay không, mà lúc Dịch Triệt nhìn vào mắt Hứa Đường Thành, thấy mắt y hơi ửng đỏ, mà ánh mắt tựa hồ so với ban nãy không quá giống nhau.



Không giống, nhưng hình như đã từng nhìn thấy.



“Người khác chạm vào thì không được, nhưng mà…”



Dịch Triệt vừa nghe vừa nghĩ tới gì đó. Xuyên qua ánh sao sặc sỡ, hắn rốt cuộc nhớ tới mình từng bắt gặp ánh mắt này ở đâu.



Chính là cái buổi tối mà y say rượu.



Không chỉ dịu dàng, còn mang theo chút câu dẫn ma mãnh.



“Nhưng anh có thể tự mình sờ. Anh chẳng qua không thể chịu được cảm giác bị thứ mình không thể khống chế chạm vào.”



Trong lúc Dịch Triệt còn chưa hoàn toàn hiểu được những lời này, Hứa Đường Thành đã giơ tay lên, bắt lấy cánh tay hắn kéo ra khỏi người mình.



Sau đó y nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay hắn. Dẫn dắt hắn, chạm vào nơi chưa từng được chạm tới kia.



Có người được cưng chiều mà làm nũng, có người lại chưa say mà làm loạn.