Bạch Nhật Sự Cố
Chương 57 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Có lẽ sự kiên trì của Hứa Đường Thành cuối cùng cũng có tác dụng, suy nghĩ của Chu Tuệ và Hứa Đường Thành không hẹn mà gặp.
Gần tới Tết dương lịch thì Hứa Đường Thành nhận được điện thoại của Hứa Đường Hề, lúc ăn sáng Hứa Nhạc Lương có bảo cô nhóc gọi điện kêu Hứa Đường Thành nghỉ lễ này về nhà, người một nhà ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.
Thời điểm này tới so với Hứa Đường Thành dự đoán còn sớm hơn, y thoạt đầu kinh ngạc, sau lại thấy lo lắng: “Mẹ nói sao?”
“Lúc đó mẹ không có lên tiếng, em nghĩ là bọn họ đã thương lượng với nhau rồi.” Giọng nói Hứa Đường Hề không giấu được vui vẻ, “Em nói mà, em nhớ anh, bọn họ đương nhiên cũng nhớ anh, làm sao có thể vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tình cảm gia đình mình chứ.”
Trong điện thoại bỗng nhiên yên lặng, Hứa Đường Thành cau mày đoán y của ba mẹ mình, quên cả đáp lời.
“Anh?” Hứa Đường Hề không thấy đáp lại, bèn gọi y một tiếng.
“Hả?”
“Khi nào anh về thì nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ. Thật ra hai người đều rất mềm lòng, đặc biệt là mẹ.”
Hứa Đường Thành cười: “Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng.”
Nhưng Hứa Đường Thành lại không được lạc quan như Hứa Đường Hề, cúp điện thoại, y vẫn tiếp tục suy nghĩ về việc Hứa Nhạc Lương và Chu Tuệ đột nhiên gọi mình về nhà, là do chuyện có biến chuyển tốt hay là bọn họ quyết định đưa tối hậu thư, ép buộc y lần nữa.
Hôm nay y không có làm thêm giờ, còn Dịch Triệt bình thường luôn về nhà trước y không hiểu tại sao tới giờ còn chưa thấy về. Hứa Đường Thành ngồi trên sô pha suy tính, trong đầu xẹt qua đủ loại suy nghĩ lẫn lộn. Bên ngoài sắc trời tối dần. Xuyên qua cửa sổ trong phòng khách, có thể nhìn thấy từng ngọn đèn sáng rực trong đêm, đèn đường tiếp giáp nhau, cuối cùng nối thành một mảnh. Hiếm có lúc yên tĩnh, hoặc là khó có được cảm giác hy vọng như thế này, Hứa Đường Thành để mặc mình nằm đó, không làm gì cả.
Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Hứa Đường Thành muốn mở miệng gọi hắn, lại phát hiện người đứng ngoài cửa đang gọi điện thoại. Y không có đi nghe thử, nhưng vài ba lời, mấy cái xưng hô, cũng đủ để y biết được nội dung của cú điện thoại này.
Dịch Triệt vừa nói chuyện vừa bật đèn, đến khi nhìn thấy người nằm trên sô pha thì bị dọa tới nói lắp.
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Đường Thành cười cười, đứng dậy đi tới nhận hộp cơm trong tay đối phương.
“Tết dương lịch con thật sự không qua đó được… vâng… khi nào rảnh con sẽ gọi điện thoại cho ba.”
Bữa tối nay có sủi cảo tôm, sườn xào chua ngọt, còn có cá viên. Hứa Đường Thành đi lấy dĩa đổ thức ăn ra, Dịch Triệt cũng vừa lúc nói chuyện điện thoại xong.
“Điện thoại của ba em à?”
“Ừm.” Dịch Triệt đổi dép mang trong nhà, tùy ý đá đôi giày sang một bên, “Vốn là muốn ghé cửa tiệm kia mua đồ ăn cho anh, nhưng mà tới đó thì thấy dán giấy thông báo nghỉ bán mấy ngày.”
Thảo nào về trễ như vậy.
“Chú gọi điện bảo em đi Thượng Hải hả?”
Dũng cảm vừa mới trỗi dậy lập tức bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, ép hắn phải nuốt lại lời muốn nói vào trong miệng. Dịch Viễn Chí dùng tay ra hiệu với hắn, để ông ta nghe điện thoại trước.
Dịch Triệt rít một hơi thuốc, nghe Dịch Viễn Chí dùng giọng điệu cung kính nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, chẳng hiểu sao lại thấy phiền não.
“Ba có việc phải đi bây giờ,” Dịch Viễn Chí cúp điện thoại, sắc mặt không tốt, nói với Dịch Triệt, “Con đưa Tiểu Y về trước đi.”
“Ba.” Vào lúc Dịch Viễn Chí xoay người, Dịch Triệt tiến về trước một bước, gọi ông một tiếng, “Con có việc muốn nói với ba.”
“Giờ ba không có thời gian, con đưa tiểu Y về khách sạn trước đi, có gì chúng ta nói chuyện sau.”
Không cho hắn cơ hội từ chối, Dịch Viễn Chi để lại một câu như vậy, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, dứt khoát rời đi.
Dịch Triệt nhìn ông ta trở lại bàn ăn, cầm áo khoác lên rồi nói gì đó với cô gái kia.
Advertisement / Quảng cáo
Lần này về nhà, Hứa Đường Thành trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa. Y vừa vào cửa đã đụng phải Chu Tuệ bưng một mâm đồ ăn từ trong bếp đi ra. Chu Tuệ cũng không có chào đón y như mọi lần, nhưng sau khi cho đồ ăn xuống bàn, bà nghiêng đầu nhìn y một cái, nói, “Gầy rồi.”
Hứa Đường Hề bưng mấy cái bát, ở sau lưng Chu Tuệ le lưỡi với y.
Món ăn phong phú còn bốc lên hơi nóng, khiến trong lòng Hứa Đường Thành sụp đổ từng chút một.
“Đường Thành về rồi à.” Hứa Nhạc Lương cầm ly nước từ trong phòng đi ra, trên mặt ông là nụ cười hiền hòa.
Chu Tuệ làm một bàn đầy ắp thức ăn, đến nỗi trên bàn không chứa đủ phải tạm thời đặt hai món sang một bên.
Mặc dù ví von thế này không thích hợp lắm, nhưng Hứa Đường Thành lại có cảm giác mình đang ăn bữa cơm dán nhãn “Hồng Môn Yến”. Hứa Nhạc Lương với Chu Tuệ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của y, cách mở đầu câu chuyện rất chân thành, trong bữa ăn có mấy lần Chu Tuệ xúc động tới đỏ mắt, Hứa Đường Thành đều thấy được. Chẳng qua sự mềm lòng của bậc làm cha mẹ đến cuối cùng vẫn không chiến thắng được suy nghĩ thâm căn cố đế, thực tế cũng không phát triển theo hướng mà Hứa Đường Thành kỳ vọng.
“Mẹ Tranh Tranh muốn mời chúng ta mùa đông này đi xuống phía nam ăn Tết với gia đình bọn họ.” Cơm nước xong, Hứa Nhạc Lương nói ra một câu như vậy.
Hứa Đường Thành ngẩn người, mơ hồ cảm thấy lời này còn chưa nói xong.
“Không khí ở nơi này càng lúc càng không tốt, Đường Hề thường xuyên cảm thấy không khỏe, ba với mẹ con bàn với nhau hay là nhà mình năm nay qua đó ăn Tết. Con không phải muốn dẫn bà nội đi chơi sao, lần này có nhà bác hai con nữa, chúng ta một đại gia đình đều tụ họp đông đủ.”
“Ăn Tết sao…” Hứa Đường Thành chỉ nói một câu như vậy, không nói thêm gì nữa.
Hứa Đường Hề ngồi ở phía đối diện, ngơ ngác mà nhìn y.
“Ừ…” Hứa Nhạc Lương hơi trầm ngâm, bổ sung, “Ý của mẹ Tranh Tranh là, muốn để Đường Hề ở bên đó dưỡng bệnh. Dù sao ba cũng về hưu rồi, nên ba mẹ nghĩ, chúng ta trước mắt cứ qua đó ở tạm một thời gian đi.”
Tay Hứa Đường Thành cầm bát đũa, đột nhiên ngẩng đầu lên.