Bạch Nhật Sự Cố
Chương 63 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Dịch Triệt chỉ trở về phòng trọ đúng một lần vào ngày Hứa Đường Thành rời đi, sau đó không về thêm một lần nào nữa. Trong phòng có quá nhiều dấu tích, tầm mắt Dịch Triệt tùy tiện đảo tới chỗ nào cũng có thể nghĩ ra một vài hình ảnh khiến hắn xuất thần thật lâu.
Lần trở về đó, hắn cầm theo ví tiền, máy quay phim, sau đó lấy ra số điện thoại của chủ nhà từ trong cái hộp đặt phía trên tủ lạnh.
“Cậu muốn tiếp tục thuê?” Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, sau khi nghe xong yêu cầu của hắn thì cố gắng nhịn cười, nói, “Các cậu định thuê trọn đời luôn à? Sợ tôi tăng giá lên hả?”
Dịch Triệt giơ điện thoại, không hiểu bà ta đang nói gì.
“Cái cậu ở chung phòng với cậu ấy, mấy hôm trước có tìm tôi nói là muốn thuê tiếp rồi, mấy người trẻ tuổi các cậu cũng thật là, tôi cho thuê nhà là cho thuê theo từng năm, cậu ta năn nỉ cả nửa ngày, đòi phải thuê ba năm. Sao vậy, cậu ta không có nói với cậu?”
Chủ nhà nói xong, mãi không nghe thấy tiếng trả lời, liền trêu chọc: “Còn cậu muốn thuê mấy năm đây?”
Dịch Triệt dừng hồi lâu, cúi đầu khẽ cười.
Đúng vậy, chuyện hắn nghĩ tới sao Hứa Đường Thành không nghĩ tới được chứ.
Ba năm.
“Vậy ba năm sau anh ấy sẽ trở lại sao?” Dịch Triệt không tự chủ đứng trong căn phòng trống trải hỏi ra một câu như thế.
“Cậu nói gì?” Câu hỏi tới quá bất ngờ, chủ nhà không có nghe rõ.
“Không có gì ạ.” Dịch Triệt thành khẩn nói, “Cảm ơn cô.”
Đi Nam Cực, những thứ phải chuẩn bị rất là nhiều, trong đó quan trọng hàng đầu chính là hàng loạt khảo sát tâm lý. Đám người Dịch Triệt phải cùng đi với đoàn đội người Mỹ, cho nên tất cả khảo sát đều phải làm ở bên đó. Dịch Triệt cùng Sơn ca phải bay mấy chuyến đến Mỹ, còn may là lúc xuất phát nhà ga không phải T1.
Khoảng thời gian đó trôi qua không hề chậm như trong tưởng tượng của Dịch Triệt, rất nhiều lần, hắn trong vô thức bận bịu hết một trận thì chớp mắt đã tới thứ bảy, cứ như những ngày trước đó không hề tồn tại vậy. Theo cách nói của Sơn ca chính là, Dịch Triệt quên ăn quên ngủ, một lòng say mê nghiên cứu khoa học, nhưng chỉ có Dịch Triệt mới biết, rằng hắn không có chỗ nào để đi, cũng chẳng có việc gì để làm.
“Anh nói này, cậu cạo râu đi có được không.” Sơn ca ngồi bên cạnh hắn, quay đầu mấy lần, rốt cuộc không nhìn nổi nữa, “Tốt xấu gì thì bộ dáng của chúng ta cũng không tệ, cậu để ý tới hình tượng chút đi.”
Dịch Triệt ngẩng đầu lên từ đống văn bản tiếng Anh, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
“Haizz,” Sơn ca lười quản, khoát khoát tay, “Đừng có nhìn anh, anh thật sự không nhìn nổi nữa rồi, sau này có học muội nào nói cậu đẹp trai anh khẳng định cho rằng đứa đấy bị mù.”
Học muội đứng đối diện vô tình cười ra tiếng, dẫn tới ánh mắt hai người bọn họ nhìn sang.
Sơn ca phản ứng nhanh, lập tức hỏi: “Này, em gái nói có đúng không, Dịch Triệt như thế này em còn thấy nó đẹp trai chứ?”
“Thật ra thì… vẫn… đẹp trai… vẻ đẹp của tinh thần sa sút.” Học muội không chọc nổi vị sư huynh đang trợn to hai mắt trước mặt, ho khan hai tiếng, cầm chìa khóa đứng dậy, “Có điều Dịch Triệt, anh vẫn nên chỉnh trang lại một chút, đừng có học theo Sơn ca.”
“Ể? Em đang mắng ai đó? Nó không chú ý hình tượng thì là vẻ đẹp chán chường, anh không chú ý hình tượng thì là người đàn ông khoa kĩ thuật điển hình lôi thôi lếch thếch, anh thấy thái độ của em có vấn đề lắm nhá.”
Dịch Triệt đưa mắt nhìn học muội, sờ cằm một cái.
Hình như là có chút lôi thôi thật.
“Được rồi đừng có sờ nữa, đưa số tài khoản của cậu cho anh, anh với cậu thanh toán chung.”
Sơn ca nói tới nói lui, vẫn đối xử với Dịch Triệt vô cùng tốt. Dịch Triệt bận rộn đáp một tiếng, lấy thẻ ngân hàng từ trong ví ra.
Tới khi nhìn thấy mặt thẻ, Dịch Triệt bỗng giật mình. Sơn ca thấy hắn bất động không nói chuyện, lấy làm lạ hỏi: “Sao thế?”
Dịch Triệt ngẩng đầu lên nhìn đối phương, từ từ đưa thẻ tới.
Advertisement / Quảng cáo
“Cậu nhìn vậy mà cũng điệu đàng phết nhỉ, dán hình con thỏ đồ.” Sơn ca vừa đăng kí vừa hỏi, “Bạn gái dán hả?”
Cái này là do Hứa Đường Thành dán.
Nhưng điều khiến Dịch Triệt xuất thần không phải cái này.
Hắn không nhớ rõ số thẻ của mình, nhưng hắn nhớ hình dán trên thẻ của hắn là con thỏ đen mặc váy cam, còn của Hứa Đường Thành là thỏ đen mặc váy vàng.
Mà bây giờ —
Dịch Triệt nhìn tấm thẻ kia.
Trước khi đi Hứa Đường Thành đã đổi thẻ với hắn.
Hắn không biết trong thẻ này có bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn là nhiều hơn thẻ của hắn.
Dịch Triệt lại nghĩ tới gì đó, chợt cười ngây ngô. Sơn ca trả thẻ lại cho hắn, thấy hắn nhìn máy tính cười ngu thì buồn bực nói: “Làm luận văn thôi mà cũng vui vẻ thế à?”
Dịch Triệt không lên tiếng, nhận lại thẻ, cẩn thận nhét vào ví rồi quay sang hỏi Sơn ca: “Cái này bao lâu mới thu tiền vậy anh?”
“Nhiều nhất là một tháng, sao vậy? Cậu cần dùng gấp?”
Một tháng…
Dịch Triệt nghĩ, quá lâu.
Hắn chợt đứng lên, mang theo thẻ ngân hàng chạy tới siêu thị gần đó, nhảy tới nhảy lui, mua một bịch bánh quy.
Hắn cầm bịch bánh quy trở về, trong đầu bỗng nhiên nóng lên. Hắn nghĩ, không biết Hứa Đường Thành đã nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng chưa, hắn như vậy, không tính là vi phạm cam kết không được liên lạc nhỉ.
Sắp tới cổng trường, người bắt đầu nhiều lên, vòng qua hai tầng rào sắt, điện thoại bỗng nhiên rung một cái. Dịch Triệt dừng chân lại, nhận thấy mình đang cản đường người phía sau, gấp rút dời hai bước, đứng ở ven đường.
“Bài hát kế tiếp này, xin được tặng cho tất cả những lữ khách đang đi trên đường, hy vọng mọi người ở trên con đường này có được tâm tình bình tĩnh và ngập tràn hy vọng, trên đường trở về, mọi việc như ý. Đến từ《Journey》của Corrinne May.”
Giọng nói vui vẻ của nữ phát thanh viên vừa dừng lại thì âm nhạc vang lên tức thì. Mới đầu, Dịch Triệt chỉ cảm thấy hơi quen, sau khi đoạn thứ nhất hát xong, Dịch Triệt mới bừng tỉnh đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn vào nơi giọng hát đang vang lên.
It ‘s a long long journey
Till I know where I ‘m supposed to be
It ‘s a long long journey
I don ‘t know if I can believe
When shadows fall and block my eyes
I am lost and know that I must hide
It ‘s a long long journey
Till I find my way home to you
Many days I ‘ve spent
Drifting on through empty shores
Wondering what ‘s my purpose
Wondering how to make me strong
I know I will falter
Advertisement / Quảng cáo
I know I will cry
I know you ‘ll be standing by my side
It ‘s a long long journey
And I need to be close to you
Sometimes it feels no one understands
I don ‘t even know why I do the things I do
When pride builds me up till I can ‘t see my soul
Will you break down these walls and pull me through
“Đây là album đầu tiên của nữ ca sĩ mà anh rất thích, nghe nói là câu chuyện của một lữ khách.”
“Đột nhiên nghĩ tới, trong đây có một bài hát mà tên của nó rất hợp với hoàn cảnh hiện tại.”
“Cái gì?”
“《Journey》.”
Journey.
Lộ trình.
Hắn đã lý giải bài hát này như thế nào nhỉ?
Dịch Triệt không nhớ rõ, nhưng chắc chắn hắn cũng không rút ra được bất cứ kết luận nào sâu sắc, vì tới đoạn sau của bài hát thì hắn đã ngủ rồi.
Đoạn flow tiếng Anh hắn có thể nghe hiểu, khi đó là mơ màng ngủ, còn bây giờ là hoàn toàn thanh tỉnh.
Khi sắp phải rời khỏi nơi này, lao tới hừng đông ở phương xa, Dịch Triệt bỗng nhiên nhận ra, hóa ra thời gian không cách nào nghịch chuyển, cũng không cách nào lấy tốc độ bình thường truy kích, nó mang theo tất cả nhân quả của con người, mọi người cho rằng bản thân ngây thơ, dốt nát, lỗ mãng, nhưng đối với cái này lại chẳng mảy may phát hiện.
Bài hát mà năm năm rưỡi trước Hứa Đường Thành đã nghe hiểu, đến bây giờ hắn mới hiểu được, đây cũng là khoảng cách sáu năm giữa hai người bọn họ.
Đây mới là lộ trình của hắn.
Dịch Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mà nước mắt không tránh khỏi sự truy kích của lời ca. Hắn đột nhiên có chút hận loại trùng hợp này, giống như có người đang đứng trên đám mây, từ trên cao nhìn xuống nói cho hắn biết, nhìn đi, đây chính là kết cục đã được định trước, từ mấy năm trước tôi đã nhắc nhở cậu rồi, mà giờ cậu mới nhận ra.
Sáu năm, Dịch Triệt nghĩ, không phải sáu năm sao? Hắn đuổi theo được, hắn sẽ đi hết.
Bài hát đã đi tới hai câu cuối, Dịch Triệt hơi nghiêng đầu, nhìn bản thân trong cửa sổ vẩn đục mà mỉm cười.
Cause it’s a long long journey
Till I find my way home to you… to you
Nếu với tốc độ bình thường hắn không đuổi kịp Hứa Đường Thành thì hắn sẽ dùng tốc độ gấp đôi, gấp ba để đuổi theo. Hắn đã từng nói lúc đứng dưới bậc thang ôm Hứa Đường Thành, rằng hắn chạy rất nhanh, dù Hứa Đường Thành có chạy tới nơi nào, hắn vẫn có thể chạy tới mà ôm lấy y.
Trong máy quay phim vẫn còn lưu lại.