Bạch Nhật Sự Cố

Chương 65 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành phố du lịch vào mùa cao điểm, thời gian kẹt xe tỉ lệ thuận với sự nhiệt tình của mọi người. Để đối phó, Hứa Đường Thành mua một chiếc xe đạp điện nho nhỏ để thỏa mãn nhu cầu đi xe thường ngày.

Đường xá chỗ này không giống với Bắc Kinh, nhiều sườn núi, nhiều chỗ nhấp nhô, cưỡi xe đạp điện thế mà lại có loại cảm giác nhanh như chớp. Dần dần, Hứa Đường Thành có thêm một cái sở thích. Có lúc là sáng sớm, trước khi đi làm, có lúc là trời ngã về chiều, có lúc là đang trưa, cũng có lúc giữa đêm nóng bức, y mặc quần tới gối, đạp xe qua từng con hẻm lớn nhỏ. Những lúc như vậy y thường không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy mình đang làm cùng một việc với người nào đó, hai cái bóng chồng chất lên nhau.

Mà chuyện đặc biệt duy nhất chính là, mùa hè đó, y gặp lại Thành Nhứ.

Sau khi trở về Bắc Kinh, Thành Nhứ bận rộn lo chuyện tốt nghiệp, biết được tin Hứa Đường Thành tới Hải Nam bèn cố ý bay tới gặp y. Tóc hắn giờ ngắn hơn rất nhiều, dáng vẻ đứng ở sân bay vẫy tay với Hứa Đường Thành, cùng với bóng dáng trong trí nhớ của Hứa Đường Thành có khác biệt không nhỏ.

Nhưng chờ Hứa Đường Thành tới gần, Thành Nhứ hơi rũ mắt, xấu hổ cười một tiếng, Hứa Đường Thành lại cảm thấy hắn không có gì thay đổi.

Y dẫn Thành Nhứ tới một tiệm bán sâm bổ lượng, ngồi trong tiệm rồi Thành Nhứ mới hỏi y: “Cậu với Dịch Triệt xảy ra chuyện gì hả?”

Lâu lắm rồi không có ai ở trước mặt Hứa Đường Thành nhắc tới cái tên này, cũng quá lâu không có ai cùng y nói về hắn.

Hứa Đường Thành dùng cái muỗng trong tay vớt hạt đậu, khẽ cười nói: “Không có, chỉ là bị người trong nhà phát hiện, phản đối khá kịch liệt.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao chứ, mẹ tôi kiên quyết bắt chúng tôi phải xa nhau một thời gian, phải từ từ khuyên thôi.”

Những khó khăn trong đó, Hứa Đường Thành chỉ dùng vài ba câu để khái quát, Thành Nhứ không có tiếp tục truy hỏi, nhưng sự thay đổi của con người quá rõ ràng, hắn có thể cảm giác được, Hứa Đường Thành đang ngồi trước mặt hắn đây, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, cũng trở nên yên lặng hơn.

Hai nữ sinh ngồi bên cạnh đã đứng dậy rời đi, Hứa Đường Thành nhìn cái người cúi đầu ngồi đối diện, rốt cuộc hỏi: “Cậu thì sao? Có người mình thích chưa?”

Chần chờ mất hai giây, Thành Nhứ mới ngẩng đầu lên. Mà sự chần chờ này cũng nói cho Hứa Đường Thành biết câu trả lời.

“Ăn trước đi,” thấy hắn hé miệng nhưng một chữ cũng chưa nói ra được, Hứa Đường Thành nói, “Chỗ này đông người, đợi lát nữa rồi nói chuyện sau.”

Bước ra khỏi tiệm, Thành Nhứ nói muốn ra bờ biển đi dạo một chút, Hứa Đường Thành lập tức cười, hỏi hắn, ở ngoài biển lâu vậy còn chưa nhìn đủ hả?

Thành Nhứ đẩy mắt kính, ở trong gió nóng nhảy lên xe đạp điện của Hứa Đường Thành: “Cảm giác không giống nhau.”

Vịnh Á Long ở cách đó không xa, giờ này trên bờ biển cũng chẳng có mấy người, hai người bọn họ tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, nhìn mặt biển ngây người một lúc lâu.

“Nãy cậu hỏi tôi có thích người nào không,” Thành Nhứ xoay đầu lại, bình thản nhìn vào mắt Hứa Đường Thành, “Có. Thật ra thì ban đầu lúc tôi rời đi, đã giấu cậu một số nguyên nhân.”

Không biết làm sao, đột nhiên có một bức tranh nhảy ra trước mắt Hứa Đường Thành – Vào cái đêm mà Thành Nhứ suy sụp đó, vén lên một bóng người đứng trong góc quán bar. Lòng y có hơi chấn động, mà Thành Nhứ đã cúi đầu, dùng ngón tay vẽ gì đó xuống cát.

Sau khi nhìn kĩ, mới thấy trên đó viết một cái tên.

Khi Hứa Đường Thành thấy tên người nào đó hiện lên trên cát, có hơi bất ngờ.

Xác nhận y thấy được, Thành Nhứ ngừng một hồi, rồi lại dùng tay xóa đi.

“Cái buổi tối ở quán bar đó, tôi chợt nhận ra tôi chẳng hiểu bản thân mình chút nào. Tôi không hiểu, rõ ràng tôi thích Phó Đại Thanh như vậy, sao lại có cảm giác với người khác được, tôi là…” Trong mắt Thành Nhứ hiện lên vẻ hoang mang, còn có do dự, “Tra nam sao?”