Bách Quỷ Tập
Chương 18 :
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Sáng
sớm, khu rừng ngoại thành phủ một lớp sương mỏng, Kính Ninh xoa xoa mi tâm rồi
ngồi dậy. Đống lửa không biết đã tắt lụi từ lúc nào, hắn nhìn Mạt Họa đang ngủ
ngon lành bên cạnh rồi nhẹ giọng gọi: “Dậy đi.”
Mạt Họa
che miệng thỏ thẻ: “Sư phụ.” Giọng nói của nàng mềm mại giống như muốn khiến
người nghe nhập ma.
Kính
Ninh mặt không biến sắc chỉnh trang y phục, Mạt Họa nằm trên đất nhìn hắn một
lúc, thấy hắn không có ý kéo mình dậy, nàng bất mãn đứng lên: “Sư phụ chẳng
thương yêu đệ tử chút nào.” Nàng đảo mắt cười khéo léo: “Sư phụ, tóc sư phụ
dính vào y phục rồi, để Mạt Họa sửa lại cho người.”
Kính
Ninh sửa tay áo, chờ Mạt Họa đến gần hắn, đôi tay trắng mịn còn chưa chạm đến
vạt áo thì Kính Ninh hỏi: “Mạt Họa đâu rồi?” Ánh mắt hắn không đặt trên người
nàng, hỏi nhẹ nhàng giống như đang hỏi thời tiết thế nào.
Mạt Họa
nghe xong toàn thân run rẩy, cố nặn ra một nụ cười, trong đáy mắt nàng dần dần
lóe lên mấy tia sáng xanh: “Sư phụ đang nói gì vậy, Hồ yêu ở đâu đến … Á!” Nàng
kêu thảm một tiếng, toàn thân vô lực ngã ra đất, nàng quay đầu lại nhìn thấy
đuôi của mình bị một thanh kiếm không biết từ đâu ra chém đứt.
Thanh
kiếm trong suốt, linh khí bao quanh, rõ ràng là một thanh kiếm trấn ma hiếm có.
Đòn bất ngờ này khiến Mạt Họa đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, nhất thời lộ nguyên
hình, nàng chính là Tam vĩ hồ yêu Kính Ninh đang truy bắt!
Kính
Ninh huơ tay, thanh kiếm liền biến mất như một làn sương trong không khí.
Hồ yêu
bị chặt đuôi kinh hãi nhìn Kính Ninh: “Ngươi… ngươi là ai, đạo sĩ đuổi giết ta
hôm trước rõ ràng không lợi hại thế này.”
“Mấy
ngày trước ở Liễu phủ có quỷ cũng là do hồn phách của thư sinh đó sinh ra oán
khí hóa thành lệ quỷ.”
Bước
chân của Kính Ninh càng nhanh thêm, hắn nghĩ lúc trước Mạt Họa ngày ngày ở
chung với Oán quỷ trong bức họa chắc rất gian khổ.
“Sau
khi tiên trưởng cứu Mạt Họa, nàng ta làm đồ đệ của tiên trưởng lẽ ra là muốn
mượn tay tiên trưởng trừ đi tiểu yêu.” Hồ yêu đảo mắt, “Tiên trưởng, Mạt Họa
kia lẽ nào thật lòng đối với ngài…”
Kính
Ninh thần sắc không đổi, nhẹ giọng đáp: “Ngươi nghĩ ta cũng ngu xuẩn như yêu
vật ngươi nên không nhìn ra khúc mắc bên trong sao?”
Hồ yêu
lại kinh hoàng: “Vậy nên ngài… tiên trưởng che giấu thực lực, thậm chí bị tiểu
yêu cào bị thương là vì muốn thăm dò Mạt Họa sao?” Hồ yêu thầm nghĩ đạo sĩ này
thật nham hiểm, nhưng sắc mặt lại có chút đáng thương nói: “Tiên trưởng đã biết
ý đồ của Mạt Họa vậy tại sao bây giờ vẫn muốn đi cứu nàng ta?”
Kính
Ninh không đáp mà hỏi lại: “Sao không nói xem tại sao ngươi lại ở đây?”
Hồ yêu
sợ hãi, che miệng không muốn đáp, nhưng nghĩ đến lời hắn dặn vừa nãy nên miễn
cưỡng đáp: “Là… tối qua Mạt Họa dùng trủy thủ tẩm máu của ngài đến ám toán tiểu
yêu, tiểu yêu đã nhốt nàng ta vào lại bức họa trong Liễu phủ, tiểu yêu nhất
thời lầm đường lạc bước, nghĩ là Mạt Họa kia có thể lấy được máu của tiên
trưởng thì không chừng tiểu yêu cũng có thể, có thể… vậy nên đã đường đột tìm
đến, mạo phạm tiên trưởng thật là tội lỗi.”
Nói đến
cùng vẫn là Họa yêu kia không nhẫn tâm để Kính Ninh gặp phải Hồ yêu, sợ hắn bị
thương, không nỡ để hắn rơi vào hiểm cảnh lần nữa, Mạt Họa thật sự đã thích nam
nhân này rồi.
Hồ yêu
nghĩ đến đây liền lắc đầu: “Yêu quái lương thiện đa phần không có kết cuộc tốt,
ái mộ người phàm đâu có ai không chết thảm, huống hồ còn là một…” đạo sĩ.
Một đạo
sĩ nham hiểm gian trá!
Kính
Ninh nghe xong khẽ cụp mắt.