Bách Quỷ Tập

Chương 2 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


“Nguyên

Bảo.”



Một âm

thanh khó nghe đang gọi tên nàng, Nguyên Bảo nhíu mày, mở mắt ra một cách không

tình nguyện, nóc nhà tồi tàn, giường gỗ tồi tàn, trên người nàng đang đắp một

cái mền lạnh lẽo ẩm ướt, nàng cẩn thận ngửi ngửi cái mền, lập tức một mùi ẩm

mốc xông lên khiến nàng muốn nôn.



Cổ sưng

một vòng, nàng cố gắng lật người xuống giường, trên y phục vẫn còn bùn đất khô,

cả người vô lực muốn ngã xuống, những khó chịu nhất vẫn là cái cổ.



Hít vài

hơi, nàng từ từ bình tĩnh lại, đảo mắt xem xét ngôi nhà nhỏ u ám. Nàng liếc sơ

qua bài trí trong nhà, đơn giản bình thường. Chỉ là trên bàn có một cái bọc màu

tím đậm hoàn toàn không phù hợp. Nàng đi lên phía trước, hiếu kỳ mở một lỗ nhỏ

trong cái bọc, vừa nhìn vào bên trong thì ngây người ra.



Một

đống Nguyên bảo ở bên trong, ánh vàng chói mắt.



“Mười

cục.” Giọng nói thô kệt từ bên ngoài truyền vào, Nguyên Bảo nghe thấy giọng nói

này thì toàn thân cứng lại, nàng sờ lên cổ, vẫn còn hơi sợ, nhưng lại không kìm

được hiếu kỳ mà đi ra cửa, nhẹ nhàng đẩy một khe hở nhìn ra bên ngoài.



Ngoài

sân có hai nam nhân đang đứng đối diện nhau, nàng vừa nhìn bèn nhận ra nam nhân

có thân ảnh màu đen đã tròng dây vào cổ mình, lúc này hắn đang quấn mình trong

một cái áo bào đen, dường như ngay cả mắt cũng không lộ ra ngoài. Nam tử áo

xanh đối diện đang đưa một cái hộp màu vàng cho hắc y nhân, hắc y nhân dùng tay

cân đo trọng lượng, sau đó đưa tay ra, không biết đưa đồ gì cho nam nhân áo

xanh mà khiến đối phương toàn thân phát run, sau đó ôm chặt hai tay, hoảng hốt

chạy mất.



Nguyên

Bảo nhìn đến xuất thần, lúc hắc y nhân quay người lại, từ trong áo bào màu đen

của hắn, Nguyên Bảo nhìn thấy đôi mắt đón lấy ánh nắng của hắn. Tia nắng khiến

vân xanh trên khuôn mặt lồi lõm của hắn càng trở nên sống động dọa người.



Nguyên

Bảo bị chặt miệng, nuốt xuống tiếng kêu thất thanh, “bùng” một tiếng đóng cửa

lại.



Lúc đầu

khi đang ở bên bờ vực sống chết thì không chú ý đến những điều này, bây giờ chú
Khuôn

mặt xấu xí từ từ tiến gần, hắn cắn môi Nguyên Bảo, rồi lúc thì gặm, lúc thì

liếm. Nguyên Bảo triệt để ngơ ngác, nàng thậm chí có thể cảm nhận được đầu lưỡi

của người này thỉnh thoảng có cổ trùng chạy qua.



Lúc hắn

rời di, Nguyên Bảo chỉ cảm giác trong bụng dấy lên một vị chua, ghê tởm muốn

ói.



Kỳ

Thiên nhíu mắt lại rất hưởng thụ: “Ở cùng ta hai mươi ngày.” Hắn nói, “Ta sẽ

cho ngươi hai con cổ.”



Nguyên

Bảo chỉ cảm thấy ớn lạnh, cuối cùng nàng cũng thức tỉnh từ trong sợ hãi, lắc

đầu liên tục, hốt hoảng dán chặt người vào bức tường bên cạnh: “Không không, ta

không cần cổ trùng.”



Kỳ

Thiên bất mãn nhíu mắt: “Ngươi cần.”



“Ta

không cần!” Nỗi sợ hãi trong lòng Nguyên Bảo đạt đến đỉnh điểm, nàng run rẩy

lui qua bên cạnh, tránh Kỳ Thiên càng xa càng tốt, nàng dùng sức chà xát những

chỗ lúc nãy hắn mới chạm vào, “Ta không cần, ta chỉ muốn sống tốt hơn, ta chỉ

muốn sống tốt như tỷ tỷ, ta chỉ không muốn bị bỏ mặc… Nhưng nếu ở chung với

ngươi 20 ngày thì ta có cổ trùng cũng sống không nổi.”



Thấy

nàng cách mình ngày càng xa, nỗi sợ hãi và ghê tởm trên mặt ngày càng rõ rệt,

mắt Kỳ Thiên lạnh lẽo.



Trong

ký ức của hắn, người bên ngoài đều có bộ mặt như vậy, lạnh lùng sắc nhọn khiến

người ta ghê tởm. Hắn đưa tay về phía Nguyên Bảo: “Ngươi muốn đi thì để thịt

trên mặt lại.”



Nguyên

Bảo bị lời này dọa đến ngây người, thấy Kỳ Thiên tiến lại gần mình thêm một

bước, nàng bèn co chân chạy.



Kỳ

Thiên hừ lạnh một tiếng, vẫy tay, cổ trùng từ lòng bàn tay bay ra, dán chặt lên

gáy Nguyên Bảo, Nguyên Bảo hự một tiếng, khi cổ trùng chìm vào trong da thịt

nàng thì ánh sáng trong mắt nàng cũng dần dần biến mất.