Bách Quỷ Tập
Chương 32 :
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Kế
hoạch bán Diệp Khuynh Thành của Hồ Lộ cuối cũng cũng thất bại.
Trốn
không được nên cô chỉ đành nghĩ cách ứng phó, cũng may con yêu quái Diệp Khuynh
Thành này ngoài ngạo mạn, tự đại, ngông cuồng, tự kỷ với lại tính tính nóng nảy
thì cũng không có gì quá đáng, ít ra hắn chưa từng thật sự hại Hồ Lộ. Nghĩ đến
việc hắn không thể ở đây bao nhiêu lâu, mà một ngày sáu gói mì là đủ nuôi hắn
thì Hồ Lộ cũng miễn cưỡng chịu đựng tiếp.
“Hồ lô,
hôm nay ngươi chậm quá đi.” Diệp Khuynh Thành bất mãn ôm cánh tay, “Dám để chủ
nhân chờ lâu như vậy, thật là một thị nữ to gan.” Mỗi ngày Diệp Khuynh Thành
đều đến gần công ty cô lượn lờ, lúc chiều tối thì thuận đường lôi cô về nhà,
đương nhiên là vì để sớm được ăn mì gói hắn thích nhất.
Hôm nay
Hồ Lộ bị khách hàng bám đến đau đầu nên cũng lười kì kèo với hắn, chỉ ỉu xìu
nói đi thôi rồi mệt mỏi đi về phía trước.
Không
nhận được ánh mắt phản kháng dám giận nhưng không dám nói thường ngày, Diệp
Khuynh Thành cảm thấy có chút thú vị, hắn nhìn Hồ Lộ đang không ngừng vừa xoa
trán vừa thở dài trước mặt mình, mày nhíu lại, còn chưa lên tiếng thì bỗng nghe
sau lưng có tiếng đàn ông: “Này Hồ Lộ, tối nay có muốn đi ăn cơm không?”
Ánh mắt
Diệp Khuynh Thành lạnh đi, toàn thân Hồ cứng lại, cô từ từ quay đầu, miễn cưỡng
cười nói: “Không cần đâu.”
“Đừng
có vừa mở miệng ra là từ chối chứ.” Tên đàn ông đi tới vừa nói vừa kéo Hồ Lộ,
bước chân Diệp Khuynh thành chuyển động, chắn trước mặt Hồ Lộ, không khách sáo
nói: “Con người thấp hèn trọc đầu kia, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, biến mất
hoặc chết ở đây.”
Tên đàn
ông kia bị câu nói này làm chấn động, ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Thành, mặt Hồ
Lộ giật giật một cách khó coi, cô vội giật tay Diệp Khuynh Thành về phía sau:
“Gì vậy, cậu xem, tôi không đi được đâu, về thôi!” Nói xong liền nửa kéo nửa
lôi giật Diệp Khuynh Thành đi.
Tên đàn
ông bị bỏ lại đứng đó thất thần sờ đỉnh đầu, vẻ mặt tổn thương.
Ngủ rồi
lại ngủ tròn hai ngày. Lúc Diệp Khuynh Thành tỉnh lại thì cũng đã trở lại hình
người, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Hồ Lộ đang ở bên cửa sổ nhỏ giọng gọi điện
thoại, giọng khàn khàn khó che giấu sự mệt mỏi: “… Phải xin nghỉ hai ngày, xin
lỗi, thật ngại quá.”
Thị nữ
của mình phải hạ giọng cầu xin người khác như vậy thật khiến hắn không thoải
mái. Đôi mắt của Diệp Khuynh Thành sưng thành một đường như sợi chỉ, hắn rất
muốn nói đại gia còn chưa yếu đuối đến mức để con người thấp hèn cứu, nhưng vừa
mở miệng thì chỉ ho một cái, Hồ Lộ bên kia vội tắt máy đi tới bên cạnh hắn:
“Hai ngày rồi vẫn còn sốt ghê gớm như vậy, lại không dám đưa cậu đi bệnh viện…”
Hồ Lộ vừa nói vừa sờ trán hắn, bàn tay hơi lạnh khiến Diệp Khuynh Thành kêu
khẽ, nhưng lại không tự chủ được mà chà chà vào, Hồ Lộ không phát giác động tác
nhỏ này của hắn mà còn lo lắng nói, “Nếu cậu sốt chết luôn thì càng tốt, đào mộ
chôn đại là được, nếu như sốt đến ngốc luôn… thì tôi làm gì có tiền nuôi cậu cả
đời đây.”
Diệp
Khuynh Thành nghe răng mình nghiến kèn kẹt, bây giờ nếu có thể hoạt động được
một ngón tay, nếu có thể động một ngón tay thôi, thì hắn nhất định bóp chết Hồ
lô này!
Trong
phòng im lặng hồi lâu, Hồ Lộ thay khăn lông trên đầu hắn: “Diệp Khuynh Thành,
nếu cậu tức giận thì hãy cố gắng khỏe lại đi, như vậy thì tôi mới không dám ăn
hiếp cậu nữa.”
Giọng
nói này, cho dù là kẻ ngạo mạn như Diệp Khuynh Thành cũng nghe được sự lo lắng
của cô.
Sự lo
lắng của cô ấy…
Trong
lòng không kìm được mà ấm lên, khóe môi Diệp Khuynh Thành động đậy, khổ sở nói:
“Khỏi bệnh rồi… sẽ xử lý ngươi.”
“Được.”