Bách Quỷ Tập

Chương 34 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Trong

hành lang tối tăm có ánh sáng xanh khiến người ta hoảng hốt.



Hồ Lộ

giật tay áo của Diệp Khuynh thành, sợ hãi dựa vào hắn mà đi, đi đến ngã rẽ của

hành lang, Hồ Lộ run giọng nói: “Chính là ở ngã rẽ này… hôm qua tôi tình cờ gặp

được một bóng người trắng mờ mờ, sau đó đi xuyên qua người tôi.” Cô nổi da gà,

cơn lạnh dường như lại chiếm lấy cô, “Tiếp đó tôi không động đậy được, cứ đứng

ở đây một tiếng đồng hồ…”



Diệp

Khuynh Thành nhíu mày, hắn cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hồ Lộ nói: “Ngươi run

cái gì, hôm nay chẳng phải có ta đây sao?”



Hắn nói

cứ như chuyện đương nhiên, Hồ Lộ ngẩn ra, dẩu miệng nói: “Nói cứ như cậu sẽ bảo

vệ tôi ấy.”



“Chứ

không thì sao, ngươi bảo vệ ta à?” Giọng điệu mỉa mai của hắn khiến khóe miệng

Hồ Lộ giật giật muốn mắng người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái tên này còn

thừa nhận là sẽ bảo vệ cô nữa chứ, thừa nhận cũng tự nhiên quá đi.



Má Hồ

Lộ đỏ lên, cảm thấy bàn tay bị hắn nắm nóng lên một cách kỳ dị. Cô nghĩ đến vẻ

mặt hoảng loạn và yếu đuối của Diệp Khuynh Thành lúc tìm cô hôm qua, trong lòng

ấm áp dâng lên một câu hỏi, nghẹn lại ở cổ họng, cô cúi đầu nhìn ngón chân

mình, tai đỏ lên, lắp bắp nói: “Cái đó, thật ra hôm qua tôi đã muốn hỏi… cái

đó… cậu… có phải cậu… thí… thí… thích…*”



*Đọc

là xi xi xi: nghe giống đang cười hihi



Diệp

Khuynh Thành nhíu mày bực bội nói: “Đừng cười, huynh ấy ra rồi.”



Hồ Lộ

rất muốn cho Diệp Khuynh Thành biết, bây giờ cô đang rất muốn nghiêm túc xác

nhận tâm ý của đối phương chứ không phải đang cười ngốc. Nhưng lúc cô ngẩng đầu

thì đột nhiên nhìn thấy một bóng ma bay ngang qua trước mặt Diệp Khuynh Thành,

sắc mặt trắng bệch, cô lập tức nghẹn lời: “Quỷ quỷ… Diệp Khuynh Thành, tôi sợ

chết.”



“Không

ra gì.” Diệp Khuynh Thành cười phì, tay trái ôm phía sau cô, tay phải ngưng tụ

một đạo kim ấn, nhưng Diệp Khuynh Thành còn chưa có động tác gì thì hành lang

đột nhiên thổi tới một luồng gió quỷ dị, có tiếng chuông bạc vang lên dọa cho

Hồ Lộ run cầm cập.



Diệp

Khuynh Thành khẽ nhíu mắt, nhìn cô gái áo trắng hiện ra từ trong không trung.


“Hồ lô…

ngốc…”



Giọng

nói của Diệp Khuynh Thành mang theo sự dịu dàng khó nói thành lời, sau đó biến

mất theo ánh sáng vàng, tất cả mọi thứ của hắn cũng bước ra khỏi thế giới của

Hồ Lộ.



Cô ôm

miệng dựa vào tường, vô lực trượt xuống, không kìm được nước mắt như mưa trong

hành lang không người.



Vĩ Thanh



Một

tháng sau.



Hồ Lộ

đang nấu mì gói trong bếp, cô vừa nấu vừa hát, dường như tâm trạng rất tốt.



Bỗng

nhiên ngọn lửa trong bếp nhảy lên một cách quỷ dị, Hồ Lộ đang thấy kỳ quái thì

bỗng nghe một giọng nói quen thuộc càu nhàu: “Hồ lô ngốc, mau lên đi, đại gia

thèm chết rồi này.”



Cô hít

một hơi thật sâu, không dám tin mà quay người lại, bỗng thấy cái người ngồi bên

bàn ăn kia chẳng phải là mầm họa Diệp Khuynh Thành đó sao!



“Cậu…

sao cậu lại trở về đây rồi?”



“Hừ, ta

đã nói là cười nàng mà, lẽ nào bắt ta làm quan phu, còn nàng làm góa phụ sao?”



Hồ Lộ

thu lại vẻ mặt chấn động của mình, cô lau mồ hôi nói: “Không, cậu mà đi thêm

một thời gian nữa thì tôi cũng định lấy chồng đó.”



“Nàng

dám! Cả đời nàng phải hầu hạ đại gia đây!”



“Cậu đi

đi thì hơn, hầu hạ cậu mệt lắm…”



“Hừ, nữ

nhân khẩu thị tâm phi.” Hắn nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Hồ Lộ, trong lòng khẽ

ấm, đưa tay kéo cô vào lòng, “Được rồi, ta đúng là quá lương thiện mà, miễn

cưỡng cho phép nàng ngang hàng với ta đó.”