Bách Quỷ Tập

Chương 56 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Tái Bắc

tháng Mười đã nổi gió tuyết. Không biết đánh với Thát Đát bao nhiêu trận, tình

thế ngày càng hung hiểm hơn. Vương triều bại binh chỉ là chuyện sớm muộn, nhiệm

vụ của Tiêu Thành Mộ chỉ là kéo dài thời gian lâu thêm một chút.



Kết

thúc một trận, khói lửa trên chiến trường chưa tan, Tiêu Thành Mộ mệt nhọc bước

vào Quân doanh, hắn phủi tuyết trên vai, bỗng thấy một tiểu binh đang sửa soạn

giường đệm cho mình. Thấy hắn đi vào, Tiểu binh hơi hoảng hốt hành lễ rồi run

rẩy đi ra ngoài trướng.



Tiêu

Thành Mộ nghi ngờ xem xét hắn một hồi, ánh mắt lạnh xuống, hắn nói: “Đứng lại.”



Toàn

thân tiểu binh cứng lại.



“Ai sắp

xếp ngươi hầu hạ ở đây?”



Tiểu

binh không đáp, thân hình càng run dữ dội hơn. Trong lòng Tiêu Thành Mộ càng

nghi ngờ, hắn bước lên phía trước vài bước, trường kiếm đánh rơi mũ của tiểu

binh. Nhìn thấy khuôn mặt này, Tiêu Thành Mộ không dám tin mà nhíu mắt, nhìn

nàng một hồi rồi mới nói: “Sao nàng lại theo đến đây?”



Người

này chính là Thiên Thiên. Nàng khẽ liếc Tiêu Thành Mộ một cái, cúi đầu không

nói.



Tiêu

Thành Mộ không biết lửa giận từ đâu bốc lên, hắn giật tay Thiên Thiên nói: “Về

đi, hôm nay ta sẽ lệnh cho người đưa nàng về.” Thiên Thiên lắc đầu, cố chấp

nhìn hắn. Tiêu Thành Mộ nén giận nói, “Việc này không do nàng quyết định.”



Thiên

Thiên níu chặt tay áo Tiêu Thành Mộ, trong mắt phủ một tầng sương mù, nàng vội

vã mấp máy miệng, chưa bao giờ nàng muốn nói như thế này, nàng muốn nói: “Thiếp

không đi, thiếp muốn ở cùng ngài.”



Tiêu Thành

Mộ lôi nàng ra ngoài Quân doanh, Thiên Thiên dùng hết sức giãy dụa, nhưng chút

sức của nàng nào địch lại Tiêu Thành Mộ, trong lúc bất lực nàng chỉ đành nhào

tới phía trước ôm chặt lấy Tiêu Thành Mộ, nàng một mực lắc đầu, biểu thị quyết

tâm không muốn rời đi của mình.



Tiêu

Thành Mộ kéo Thiên Thiên ra, đôi mắt phẫn nộ đến đỏ ngầu: “Nàng biết gì chứ! Ở

đây nàng sẽ mất mạng đó!”



Thiên

Thiên lắc đầu thật mạnh, nàng huơ tay nói: “Viện quân sẽ đến.”


“Tướng…

Tướng quân.” Nàng bập bẹ nói hai chữ, nhiều năm chưa từng nói khiến giọng nàng

khàn khàn, âm điệu không chuẩn.



Từ khi

nàng bị mất đi người nhà trong chiến tranh thì chưa từng mở miệng nói, bây giờ

cũng trên chiến trường, cuối cùng nàng lại có thể mở miệng lần nữa.



“Tướng

quân, Thiên Thiên ở cùng ngài.” Tay nàng chạm vào một thanh đao binh sĩ để lại,

vết máu bên trên còn chưa khô. Thiên Thiên run tay giữ chặt cán đao. Nàng nhắm

chặt mắt cứa xuống một đao, một lọn tóc xanh rơi xuống. Nàng kết tóc lại thả

trên mặt đất, sau đó im lặng quay người rời đi.



Nàng đi

về phía Nam, sau đó dũng cảm sống tiếp.



Vĩ Thanh



Năm

mươi năm sau, bà lão đàn tỳ bà ở đầu đường sắp chết, mặt bà đầy nếp nhăn nằm

trên giường, hơi thở gần như không còn nghe được.



Bà lão

không có con, bên giường là một nữ nhân áo trắng, nữ nhân nhẹ giọng nói: “Ta

tên Bạch Quỷ, đến để thu đi con quỷ trong lòng ngươi.”



Bà lão

cười khó khăn: “Cô nương, cô tìm lầm người rồi. Đời tôi tuy khổ nhưng không oán

không hối.”



Bạch

Quỷ lạnh giọng nói: “Đời ngươi chỉ nhớ thương một người, chấp niệm quá nặng,

không có lợi cho việc đầu thai.”



Hơi thở

của bà lão đã vô cùng yếu ớt: “Đó chẳng qua… là chuyện thường tình thôi. Đời

tôi có thể tìm được người đáng để tôi nhớ cả đời thì đó là phúc phận lớn nhất…”

Bà lão nhẹ nhàng nhắm mắt, ngực không còn phập phồng.



Trong

tay bà lão nắm chặt một cái túi thơm vô cùng khó coi, bên trong vẫn còn sót lại

mấy làn hương hoa quế nhàn nhạt.



Bạch

Quỷ lấy trong tay áo ra một cây bút, đầu bút dừng trên túi thơm một hồi lâu,

cuối cùng nàng thu bút nhẹ nhàng quay người rời đi: “Có lẽ hắn vẫn đang chờ

ngươi bên cầu Nại Hà đó.”