Bách Quỷ Tập

Chương 83 :

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


*Thủ:

giữ gìn, bảo vệ



Tuyết

bay như cát trên núi cao, tiếng gió rít gào, sắc bén cào xé màng nhĩ của nàng,

giống như giấc mộng A Lâm thường mơ thấy.



Trong

mơ nàng lê bước gian nan lội trong tuyết, lưng đau đớn khó chịu, miệng nồng nặc

mùi máu tanh. Hiện thực dường như lặp lại giấc mộng, hơi thở nặng nề của nàng

hóa thành một màn sương trắng trong không khí, A Lâm cảm thấy thật nực cười.

Nhưng địa điểm không giống nhau, nàng nghĩ, trong mơ ngay cả tim nàng cũng vô

cùng hoang vu, còn bây giờ ít ra nàng cũng mang một kỳ vọng mãnh liệt là giành

được Lục Nhận đao.



Chỉ có

giành được Lục Nhận đao thì sư phụ mới có thể công phá trận pháp của phái Hoa

Sơn, cứu ý trung nhân của người về.



Sư phụ…

nghĩ đến người đó, lòng A Lâm khẽ đau, lúc nàng mười hai tuổi đã được sư phụ

nhặt về, hai người cùng chung sống tám năm, cuối cùng, sư phụ của nàng không

còn là sư phụ của một mình nàng nữa… Trong lòng chua xót, A Lâm nuốt một ngụm

gió lạnh, phấn chấn tinh thần trở lại, tiếp tục bò lên núi, cố đè nén những

tình cảm đại nghịch bất đạo kia xuống.



Bỗng

nhiên chân A Lâm bong gân ngã trên mặt tuyết, lạnh giá ngập trời như muốn đâm

vào trong xương tủy nàng.



Nàng

giãy dụa đứng dậy, bỗng nhiên mặt tuyết rung mạnh. Nàng hoảng hốt, hai chữ

“Chết rồi” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì thấy đỉnh núi vang lên một tiếng

“ầm”, tuyết lăn xuống phủ lên nàng như sóng biển, đôi chân A Lâm chìm trong

tuyết sâu, muốn chạy nhưng không kịp nữa, nàng chỉ đành trơ mắt nhìn màn tuyết

trắng xóa chôn vùi mình.



Thế

giới một mảng tối đen.



Gió

tuyết vẫn rít gào bên tai, tiếng roi lọc xọc chói tai vang lên như muốn xé rách

màng nhĩ nàng, theo đó là cái đau vào tận xương tủy trên lưng, đau đến tê liệt.



“Đứng

lên!” Có người hét thô lỗ bên tai nàng. Toàn thân nàng lạnh cóng, đôi chân tê

liệt, gian nan ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người trong bộ dạng quan binh đang

cầm roi múa trước mặt nàng, hắn mở miệng không biết đang la hét điều gì.



Sau

lưng nàng là một đôi nam nữ trung niên mặc y phục tù nhân đang khóc lóc ngăn
ngươi có biết Lục Nhận đao ở đâu không?”



“Ừ,

hình như là nhớ.” Hắn dừng một lúc, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, thấy A

Lâm như muốn nhìn xuyên qua mình, Dung Dữ nhịn cười khó xử nói: “Chuyện lâu lắm

rồi, ta nhớ không rõ nữa…”



A Lâm

rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm loang loáng chiếu lên cổ Dung Dữ, lạnh đến kinh

người, gương mặt nàng còn lạnh hơn kiếm ra lệnh: “Cần ta giúp ngươi nhớ lại

không?”



Giống

như không cảm giác được sát ý trên cổ, Dung Dữ bật cười: “Thật không biết đùa

chút nào. Lục Nhận kiếm ở đây, cô muốn thì lấy thứ quan trọng bằng Lục Nhận

kiếm ra đổi với ta.”



A Lâm

cau mày, không dám tin nói: “Ngươi là người hộ kiếm”



“Không

sai.”



A Lâm

khó xử, nàng nhớ trước lúc đi sư phụ dặn đi dặn lại, nếu gặp người hộ kiếm thì

phải nghe lời của hắn, nếu người đó không muốn cho mượn thì trăm ngàn lần không

thể cưỡng đoạt, càng không thể có chút mạo phạm. Nàng không hiểu tại sao sư phụ

lại kính trọng một tên què như vậy. A Lâm tỉ mỉ thăm dò hơi thở của Dung Dữ,

muốn tra xem võ công của hắn thế nào, lúc này nàng mới kinh hãi phát hiện, nàng

vốn không thể tra được hơi thở của hắn, chắc võ công của người này đã đạt mức

xuất thần nhập hóa.



Nàng

lập tức thu kiếm, bị hành động vừa rồi của mình làm toát mồ hôi lạnh, lòng thầm

nghĩ người có nội lực như vậy nếu vừa rồi hắn muốn lấy mạng của nàng chỉ e nàng

đã chết từ lâu. Nàng lui về sau hai bước ôm quyền nói: “Tại hạ mạo phạm, tiểu

nữ tên A Lâm, được gia sư phó thác đến mượn Lục Nhận đao để dùng. Vẫn mong…”

Nhất thời nàng không tìm ra xưng hô thích hợp, tùy tiện chộp lấy một cái trong

đầu, “Vẫn mong đại nhân thành toàn.”



Dung Dữ

cười: “Đại nhân thì gánh không nổi, ta không lớn hơn cô bao nhiêu đâu. Ta nói

rồi, mượn đao cũng được, nhưng phải đem đồ đến đổi.”



“Đồ

gì?”



“À, ví

dụ như là… cô.”