Bách Quỷ Tập

Chương 9 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Mười

lăm tháng Giêng, Nguyên tiêu. Pháo hoa ở Nghĩa Phong thành Đông vô cùng rực rỡ

trên bầu trời.



Tô Đài

ngơ ngẩn nhìn lên vẻ đẹp tan biến trong chớp mắt trên bầu trời đêm, trong lòng

quanh đi quẩn lại đều là khuôn mặt cười của Hoắc Dương khi xoa đầu nàng: “Không

biết là nàng ở chốn khỉ ho cò gáy nào nữa, ngay cả pháo hoa cũng chưa từng

thấy, chờ đến Nguyên tiêu sang năm ta sẽ đưa nàng đi Nghĩa Phong thành Đông xem

pháo hoa.”



Chẳng

ai ngờ được Nguyên tiêu năm nay đã là sinh ly tử biệt.



Tô Đài

vượt qua thiên sơn vạn thủy từ nước Từ đến Đô thành nước Vệ, tìm được Trấn quân

Tướng quân phủ của Hoắc Dương, nhưng lại phát hiện rằng nàng không cách gì tiếp

cận hắn được. Vệ quốc Đại tướng quân đang được thánh sủng, đâu thể nào nói gặp

là có thể gặp được.



Lần đầu

họ gặp nhau vốn là sai lầm lớn nhất trong đời họ - nàng nhặt được Hoắc Dương

đang trọng thương, may mắn như vậy không phải lần nào cũng có được.



Tô Đài

không thể nói chuyện, vô kế khả thi. Chỉ còn cách ngày ngày ngồi trước cửa

Tướng quân phủ chờ được cùng Hoắc Dương “không hẹn mà gặp”, nhưng kỳ quái là từ

khi Hoắc Dương khải giá hồi kinh thì cả ngày đóng cửa không ra khỏi phủ, cũng

không thượng triều, Tô Đài chờ nửa tháng thì dần dần bỏ cuộc.



Có lẽ

bọn họ thật sự đã tận duyên rồi.



Nàng

đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe cửa lớn của Tướng quân phủ kẽo kẹt kêu, thị vệ bên

trong nối đuôi nhau đi ra, dọn dẹp khoảng trống bên ngoài phủ, Tô Đài bị đuổi

vào trong góc bên cạnh.



Con Lưu

Nguyệt màu táo đỏ được thị vệ dắt ra khỏi cửa, mắt Tô Đài sáng lên, đó là ngựa

của hắn.



Một lát

sau, Hoắc Dương một thân huyền y ra khỏi cửa phủ.


này điên cuồng sinh sôi như cỏ dại.



Hoắc

Dương trên lưng ngựa dường như phát giác ra điều gì đó, ánh mắt hắn đảo quanh,

Tô Đài quay lưng lại, giấu mình vào trong áo bào màu xanh. Trên đường tiếng

người ồn ào, nhưng Tô Đài vẫn nghe được tiếng vó ngựa đang lại gần.



Hắn…

nhìn thấy nàng rồi sao?



Tô Đài

căng thẳng kéo áo, trái tim đã chết dường như nhảy nhót mãnh liệt, Tô Đài không

nhịn được nghĩ, lúc gặp lại hắn sẽ có biểu hiện thế nào, tâm trạng có xáo trộn

không, hắn… còn để tâm đến nàng không?



Khóe

môi nàng cong lên đắng chát, chắc là không để tâm nữa, Hoắc Dương hận nhất chính

là phản bội và lừa dối, nàng đã vượt quá giới hạn của hắn, nếu không lúc đầu

hắn sẽ chịu nhận hàng thư đó, trong lòng hắn nhất định vô cùng căm hận nàng.



Trong

lúc tâm tư xoay chuyển thì nghe thấy tiếng vó ngựa dừng bên cạnh nàng. Giọng

điệu ân cần của ông chủ quầy hàng truyền đến: “Khách quan, mua giày đầu hổ à?

Con ngài bao lớn rồi?”



“Năm

tháng.” Giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến tai Tô Đài rõ mồn một, nàng giấu

mình trong áo bào màu xanh lặng lẽ dịch qua một bên.



“Là

trai hay gái?”



Hoắc

Dương trầm mặc hồi lâu, Tô Đài không nhịn được bèn nghiêng mắt qua nhìn, thấy

hắn nhìn ngón tay ngẩn ngơ, khuôn mặt bình tĩnh khó giấu được vẻ bi thương:

“Ta… không biết.”



Ông chủ

nhất thời á khẩu.



Sau khi

Hoắc Dương đi, Tô Đài nhẹ nhàng vuốt đôi giày đầu hổ nhỏ cho con trai, nàng

biết, con của họ là một bé trai rất khỏe mạnh.