Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử

Chương 7 : Mưa phùn kéo dài chiếc dù ý vị

Ngày đăng: 13:39 18/04/20


Tiểu Huyền tràn đầy

ghét bỏ khi nhìn thấy bộ dạng si ngốc ngơ ngác của Hứa Ngự Tiên, họ nhẹ

một tiếng nói “ Nếp sống của người Hàng Châu từ bao giờ trở nên trơ

trẽn như vậy, một nữ nhân có thể chăm chú mãnh liệt nhìn một người nam

nhân “



Hứa Ngự Tiên bị nói trúng tâm tư, lúng túng biện giải “ Kia...nào có, ta không có nhìn chằm chằm..”



“ Còn nói không có, mắt nhìn tới muốn rớt ra “



Tuấn mỹ bạch y nghe xong đoạn đối thoại của hai người, chân mày khẽ nhướng

lên, ánh mắt tối đen rung động như nước, khoé miệng nhếch lên một độ

cong mị hoặc, đủ làm điên đảo chúng sinh. Hứa Ngự Tiên trong lòng lộp

bộp một tiếng, quay đầu qua chỗ khác không dám tiếp tục nhìn, ôn nhu

nói



“ Hai vị công tử có thể cho thuyền cập bờ được không, có

một tên nam nhân trộm ngọc bội của ta rồi chạy vào đây, ta đuổi theo hắn mới nhảy lên thuyền, có nhiều quấy rầy mong hai vị lượng thứ “



Tiểu Huyền xì một tiếng “ Thuyền đang ở giữa hồ, muốn rời thuyền cứ việc nhảy xuống nước, còn phiền người khác làm gì”



Hứa Ngự Tiên bị lời này chận họng, nàng không biết bản thân có đắc tội hắn

bao giờ chưa, thế nào cứ chỉa mũi nhọn vào nàng, nếu nàng biết bơi, nàng cũng không ngại bơi lên bờ, miễn cho ở đây bị người châm chọc.



“ Mà thôi, Tiểu Huyền, gọi người chèo thuyền lái cập bờ đi “ Tuấn mỹ bạch y vung lên tay áo, đối với Tiểu Huyền nói.



“ Ca, thế nhưng...A, ta mặc kệ ...” Tiểu Huyền giận đùng đùng phất tay áo lui ra, trước khi đi trừng mắt liếc Hứa Ngự Tiên .



Chờ Tiểu Huyền đi khỏi, Hứa Ngự Tiên cảm kích tận đáy lòng nói “ Cảm tạ Tiêu công tử “



Bạch y cười nói “ Ta không phải họ Tiêu “



Mỹ nhân này cùng Tiêu Huyên không phải là huynh đệ sao, thế nào lại không

cùng họ. Hứa Ngự Tiên nhẹ nhàng nói “ Xin hỏi danh tính của công tử? “


Ngón tay như ngọc của hắn nhúng nhẹ vào nước trà, rồi hướng về phía bầu trời bắn ra, giọt nước biết hoá vào khoảng trời mênh mông, trong khoảnh khắc ấy, mưa lớn ào ào rút xuống Tây hồ. Hứa Ngự Tiên kinh ngạc quay đầu

nhìn phía mặt hồ, tại sao trời bỗng dưng đổ mưa, nàng không có mang theo dù ...



Bạch Tố Ly lạnh nhạt nói “ Nếu không chờ mưa tạnh rồi hẳn đi “



“ Không được, ta còn có việc trong nhà, hơn nữa không thể ở lại thuyền của công tử, vẫn lên bờ thôi “



Bạch Tố Ly lấy ra một cây dù trắng, đưa tới trước mặt Hứa Ngự Tiên “ Vậy Hứa cô nương cầm lấy che trở về nhà “



“ Cảm tạ ...”



Hứa Ngự Tiên bước xuống lầu, hai tay vuốt khuôn mặt đang nóng bừng, thầm

mắng bản thân không có tiền đồ, nhìn thấy mỹ nam nửa điểm hình tượng

cũng đi đâu mất. Hứa Ngự Tiên đang muốn bước ra đầu thuyền, thì thấy

Tiên Huyền tựa ở cột thuyền, trong tay đung đưa một vật xanh biếc, đó

chẳng phải là ngọc bội của nàng sao?



Hứa Ngự Tiên bước vội tới trước mặt Tiêu Huyền nói “ Đó là ngọc bội của ta, thế nào lại ở trong tay ngươi? “



Tiêu Huyền nắm lấy ngọc bội, chế nhạo nói “ Ngọc bội này ta nhặt được trên

mặt đất, có viết tên của ngươi sao, còn cây dù ngươi đang cầm chính là

của ta, nhanh trả đây “



Hứa Ngự Tiên cả giận nói “ Đây là ca ca ngươi cho ta mượn dùng, bằng cái gì trả lại cho ngươi “



Tiêu Huyền nheo mắt, lạnh lùng nói “ Nếu là cho ngươi mượn dùng, sau khi

dùng xong phải đem trả về, ngày mai buổi chiều ngươi tới Bạch phủ trả

dù, ta sẽ cân nhắc đem khối ngọc nát này tặng cho ngươi “



“ Ngọc bội kia rõ ràng của ta, còn nói là tặng, ghê tởm...”



Hứa Ngự Tiên không khỏi ngẩng đầu, thoáng nhìn lên lan can lầu hai, bóng

dáng màu trắng đã biến mất, trong lòng bỗng dâng lên một cổ cảm giác mất mát. Cũng được, ô này vốn nên trả lại, đi thì đi .