Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 11 :

Ngày đăng: 21:04 21/04/20


Theo kế hoạch, hôm nay Nghiêm Lạc muốn đưa Nghiêm Cẩn đến công ty làm việc, chuẩn bị đích thân quản giáo huấn luyện cậu. Còn Mai Khôi vẫn hơi sợ khi phải đến trường mẫu giáo, Tiểu Tiểu cũng cảm thấy vừa xảy ra chuyện đánh nhau, chuẩn bị tâm lý tốt trước rồi mới để Mai Khôi đi. Thế là Nghiêm Cẩn nhân cơ hội yêu cầu: “Vậy hôm nay đưa cả Mai Khôi đến công ty chơi nhé”.



“Công ty là chỗ làm việc, không phải là chỗ trẻ con chơi”, Tiểu Tiểu rất không vui trả lời con trai.



“Đó cũng là chỗ con ngồi tù. Mẹ, Con Rùa Nhỏ sẽ lo lắng không biết con ở công ty có tốt không, phải để em ấy đi xem một chút, em ấy mới có thể yên tâm đi học”. Nghiêm Cẩn nói đầy lý lẽ.



“Cái gì là ngồi tù?”, Mai Khôi không hiểu.



“Chính là đem người ta nhốt lại, rất đáng thương”, Nghiêm Cẩn đáp nhanh như bay.



Tiểu Tiểu cốc đầu con trai một cái, nói với Mai Khôi: “Làm chuyện xấu mới bị nhốt lại, mục đích là để người làm chuyện xấu chịu phạt và thay đổi. Công ty không phải là phòng giam, đừng nghe anh Nghiêm Cẩn nói bừa”.



Nghiêm Cẩn nhảy lên: “Vậy cũng phải tận mắt nhìn thấy mới biết, Con Rùa Nhỏ không đến công ty, làm sao biết chỗ đó không phải phòng giam, để Con Rùa Nhỏ đi xem một chút mà. Trẻ con không có kiến thức rất đáng thương”.



Tiểu Tiểu lau lau miệng cho Mai Khôi, không để ý đến lời này của con trai. Thằng nhóc này muốn kéo Mai Khôi đi, chẳng phải xuất phát từ lòng ham chơi sao? Nếu Mai Khôi ở đó, Nghiêm Lạc đương nhiên sẽ không ép con trai huấn luyện học hành nữa, chút tâm sự này của Nghiêm Cẩn, người làm mẹ đương nhiên biết. Thế là cô nói: “Con tự mình đi nói với bố con, bố đồng ý là được”.



*STENT*



Ý bảo cậu tự đối phó với bố? Nghiêm Cẩn không có gan này. Cậu nhìn Mai Khôi một cái, cô bé đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống nước, con rùa ngốc này, thật đần, cũng không biết phối hợp với cậu một chút. Nghiêm Cẩn không có cách nào nữa, đành tập trung tinh thần, dùng ý niệm gọi về hướng Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời”.



Mai Khôi đặt cốc xuống, nghi hoặc không hiểu, quay đầu sang hướng Nghiêm Cẩn ngồi, hỏi: “Chuyện gì vậy?”.



Tiểu Tiểu đang thu dọn bát đũa, nghe thấy quay đầu hỏi: “Cái gì?”. “Không có gì, không có gì”, Nghiêm Cẩn vội vàng cắt ngang lời mẹ. Cậu tiếp tục dùng ý niệm nói: “Đây là hành động bí mật, không thể nói chuyện, Con Rùa Nhỏ, suýt chút nữa em làm lộ rồi”.



Miệng Mai Khôi há hốc thành chữ O, sau đó gật gật đầu, cuối cùng đã hiểu. Nghiêm Cẩn lúc này mới hài lòng, ra chỉ thị không lời: “Một lát bố anh thay quần áo xong đi ra ngoài, em hãy lao đến ôm lấy chân ông, bảo ông đưa em đến công ty”.



“Được.” Mai Khôi gật gật đầu, chuyện này hình như không phải chuyện xấu, cô nghe anh trai.



Nghiêm Lạc thay xong quần áo đi ra, hai đứa trẻ nhìn chằm chằm sang anh. Nghiêm Cẩn đang hạ lệnh trong đầu: “Chính là lúc này, Con Rùa Nhỏ, xông lên”.



Mai Khôi được lệnh, bò xuống khỏi ghế, đôi chân ngắn bước bước, chạy đến trước mặt Nghiêm Lạc, một tay ôm lấy chân anh. Nghiêm Lạc cúi đầu, nhìn vào cặp mắt đen như ngọc thạch của Mai Khôi, hỏi: “Mai Khôi, sao vậy?”.
“Chuyện này không thể coi nhẹ, chúng ta cần phải có nhiều tư liệu hơn mới được, nếu như năng lực của tâm ngữ giả mở rộng đến toàn thành phố, đột phá hạn chế với các chủng tộc loài khác, nhưng rơi vào trong tay người có dụng tâm khác, hậu quả sẽ không thể lường được.”



Cừu An gật đầu, nói tiếp: “Vương, trước đó chuyện xây trường học tôi đề nghị với người, người cân nhắc thế nào rồi? Bây giờ trẻ con có năng lực đặc biệt ngày càng nhiều, bọn nó gây họa cũng không ít, Huyết tộc chúng tôi rất đau đầu, đặt ở trong thôn cũng chẳng sao, nhưng bọn nó đều phải trưởng thành ra ngoài xã hội. Trong hiệp hội của A Hoa bên kia có có một số trẻ con có nhu cầu dạy dỗ như thế này. Bây giờ công ty không phải cũng cung cấp tập trung huấn luyện cho trẻ con của hàng ma sư loài người sao? Mở rộng tổ chức, cũng sẽ cho đứa trẻ khác cơ hội”.



Nghiêm Lạc nhớ đến cậu con trai Tiểu Ma Vương kia của mình, cũng thật sự là đau đầu, anh nói: “Tôi cũng thấy đồng cảm, chuyện này tôi sẽ sắp xếp xúc tiến”.



Nghiêm Cẩn và Mai Khôi đang ở tầng lầu dưới chơi trốn tìm, và không biết sự việc ảnh hưởng đến vận mệnh hai đứa của cuộc họp nào đó đã xảy ra.



“Gọi Con Rùa Nhỏ, gọi Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, bọn chúng trốn ở đâu? Em có trinh sát được không?”



“Thủy Linh đang ở trong nhà vệ sinh, em nhìn thấy hình ảnh vòi nước, nó chắc đang nhìn vòi nước đó, nó trốn trong bồn rửa tay.”



“Tốt quá rồi, ghi một công lớn cho em.”



“Bát Bát đang muốn trốn trong ngăn kéo, chúng ta nhất định không tìm thấy. Nhưng mà, anh ơi, ngăn kéo rất nhiều, làm thế nào?”



“Vậy có thể nhìn thấy gì?”



“Tối om om, ngăn kéo đóng rồi, không nhìn thấy.”



“Ừ, vậy em có thể nhìn thấy người khác có biết nó hay không, nếu không thì, anh gọi một tiếng, hỏi nó ở đâu, Bát Bát nghe thấy trong đầu nhất định phải vận động.”



“À, em nhìn thấy rồi, anh, em đưa anh đi.”



….



Trận trốn tìm này, Thủy Linh và Bát Bát đã hoàn toàn thua cuộc trong sự kỳ lạ chẳng hiểu gì và chẳng biết ra sao, Tiểu Ma Vương và Con Rùa Nhỏ vinh quang đăng ngôi tổ hợp đệ nhất thiên hạ.



Mà sự xoay chuyển của vẫn mệnh cũng đang dịch chuyển về phía trước theo thế chẳng thể ngăn cản được.