Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 18 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Con Rùa Nhỏ đến đây một mình bằng cách nào?



Nghiêm Cẩn hơi đần mặt ra, cậu thực sự vẫn chưa có tâm tư nghĩ xem phải nói lại với người lớn như thế nào chuyện Con Rùa Nhỏ làm sao có bản lĩnh một mình đi bộ đường dài tìm đến đây. Bố quả thật quá sắc bén.



Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn Mai Khôi. Cô bé dựa vào cậu, trong cặp mắt to tràn đầy sự van vỉ cầu xin rất đáng thương, cô bé sợ hãi, không biết phải làm như thế nào. Nghiêm Cẩn cảm thấy dường như bản thân mình và cô bé tâm ý tương thông, cậu không dùng ý niệm truyền đạt, chỉ nhìn là có thể biết cảm xúc của cô bé. Bàn tay nhỏ của cô bé lạnh toát, rõ ràng vô cùng căng thẳng.



Nghiêm Cẩn cắn răng, quyết liều, lớn tiếng nói: “Là con muốn để Con Rùa Nhỏ đến trường xem, cho nên con liền dạy em ấy đi như thế nào, ngồi xe ra sao”.



Nghiêm Lạc khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, lườm con trai, cả hồi lâu chẳng nói gì. Anh nhìn chằm chằm đến mức trong Nghiêm Cẩn run rẩy, rồi lạnh lùng hỏi: “Là con xúi giục Mai Khôi đến trường học tìm con? Là con dậy cô bé đi thế nào, ngồi xe ra sao?”



Trong lòng Nghiêm Cẩn thoáng sợ hãi, nhưng vẫn cứng đầu trả lời: “Đúng vậy, là con làm”. Mai Khôi nắm chặt lấy tay Nghiêm Cẩn, cúi đầu dựa vào bên cậu, dáng người nhỏ bé khẽ run rẩy.



Nghiêm Lạc không nhìn Mai Khôi, chỉ nhìn chằm chằm con trai mình, giọng càng lạnh băng, nói: “Vậy con nói xem, phải đi như thế nào, ngồi xe ra sao?”.



Nghiêm Cẩn tê dại da dầu, vốn dĩ cậu không biết nên đi thế nào ngồi xe ra sao. Ở trong trường học, cậu có thể được coi như thái tử gia, từ trường học đến nhà đều là xe đưa đón tận cổng, không giống học sinh khác còn phải ngồi xe đổi xe đến trạm xe của trường đợi, cho nên cậu chỉ biết phương hướng tuyến đường chính, nhưng cụ thể từ nhà đi, xe bus phải chạy thế nào đổi ra sao thì cậu chẳng hề có chút khái niệm gì.



Nghiêm Lạc không thúc giục, chỉ chăm chú nhìn cậu, Nghiêm Cẩn biết câu hỏi này căn bản cậu tránh không được rồi. “Con… chuyện đó…” Cậu đang lo lắng toát mồ hôi hột, thì lại nghe thấy Mai Khôi dùng ý niệm nói với mình.



Nghiêm Cẩn không kịp suy nghĩ, đọc theo những gì Mai Khôi nói: “Chính là từ trong khu nhà ra ngoài rẽ phải đi đến đầu đường, ngồi xe bus tuyến số 9, ngồi đến bến Nam đường Tây Cát xuống xe, đi về phái trước nửa trạm, đổi tuyến số 38, sau đó ngồi đến bến chỗ cao ốc Tân Thành Thiên Hoa, lại đi một con phố, đổi tuyến số 104, ở đây ngồi hai trạm, xuống xe không cần đi, đổi sang tuyến số 920, ngồi thẳng cho đến thôn Đông Các dưới núi….”.


Nghiêm Lạc quay đầu lườm cậu một cái, Nghiêm Cẩn ngậm miệng, ngẫm nghĩ vẫn thấy không cam tâm, không nhịn được lại nói: “Không thể hôn bố, mẹ mới có thể hôn bố”.



Mai Khôi ngạc nhiên không hiểu nhìn cậu, không biết vì sao lại không thể, cô bé thường hôn bố, bố cũng sẽ hôn cô bé, còn cả mẹ Tiểu Tiểu cũng vậy, vì sao bố Nghiêm Lạc thì không thể hôn?



Không thèm chấp cậu con trai não ngắn này, Nghiêm Lạc ôm Mai Khôi lên ra ngoài, chuẩn bị đưa cô bé về nhà. Nghiêm Cẩn đi theo phía sau anh vẫn đang lầm bầm càu nhàu: “Con phải nói cho mẹ, con phải tố cáo với mẹ, bô, bố không thể như vậy, mẹ sẽ buồn, con nhất định phải bảo mẹ, để mẹ phê bình bố, bố cứ đợi đó đi”.



Bố không để ý đến cậu, Nghiêm Cẩn lại chuyển hướng sang Mai Khôi thuyết giáo: “Con Rùa Nhỏ, em không hiểu chuyện quá rồi, em không ngoan, không thể bừa bãi hôn người lớn, em có biết không, trẻ con không thể bừa bãi hôn người lớn, không thể hôn nữa, có biết không?”.



Cậu nói mãi không thôi, lên xe còn vẫn nói, Mai Khôi dựa vào xe, chiếc xe lắc lư vảm thấy mệt mỏi, cô bé ngáp dài, sau đó không kìm được nói: “Nhưng mà, anh trai, ở trường mẫu giáo anh hôn rất nhiều bạn nhỏ”.



“Điều đó khác, anh phải trở thành đệ nhất ma vương, đệ nhất cao thủ tình trường, lẽ nào em muốn làm đệ nhất ma nữ, đệ nhất cao thủ tình trường sao?”



“Không muốn.” Mai Khôi cự tuyệt rất nhanh, tuy không hiểu rõ ma nữ và cao thủ tình trường là làm gì, nhưng nghe hình như có vẻ rất không tốt. Cô bé nhắm mắt, chịu giày vò cả ngày, trong xe rất dễ chịu, cô bé rất muốn ngủ.



Nghiêm Cẩn vẫn đang dạy cô bé: “Vậy thì em không thể hôn bừa, biết chưa, nếu miệng sẽ lở loét. Phải làm tiểu ma vương giống như anh đây mới có thể…” Cậu cứ thao thao bất tuyệt, người làm bố cuối cũng không nhịn được đành cắt ngang lời cậu: “Im miệng, con trai”. Nói toàn những lời linh tinh vớ vẩn gì vậy.



Nghiêm Cẩn lập tức im thít, Mai Khôi trong lúc mơ mơ màng màng vẫn không quên trả lời anh Nghiêm Cẩn của cô bé một câu: “Được”.



Nghiêm Cẩn cười, nắm lấy tay Con Rùa Nhỏ, để cô bé dựa lên vai mình ngủ, vẫn là Con Rùa Nhỏ của cậu biết nghe lời nhất.