Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 26 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Nhóm quân thiếu niên tham gia hành động lần này có Thần tộc Tất Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, Huyết tộc Cừu Tranh, Lư Chân, Ưng tộc Ngụy Anh Vân, hàng ma sư Mẫn Lệ, Âm Phàm Hạo, Long Lập Hào, phi mao cước Đái Tuấn, người chớp Cừu Hoa, người băng Lam Băng, tâm ngữ giả Hạ Bồi, thêm vào đó là Nghiêm Cẩn, tất cả gồm mười bốn thành viên.



Lúc Nghiêm Lạc đến phòng làm việc, bọn trẻ đang đeo các thiết bị vào người, máy liên lạc mini, camera mini, áo chống đạn, súng và dao găm… Bởi vì là nằm vùng, cho nên trang phục mặc đều phải gọn nhẹ, áo chống đạn cũng là loại siêu mỏng. Happy đang nói với bọn trẻ nhất quyết không được liều mạng, nhìn thấy đạn đến phải nhanh chóng trốn, không được lấy cái mạng nhỏ của mình ra thử hiệu quả sử dụng của chiếc áo chống đạn này.



Nghiêm Lạc đi đến chỗ chiếu hình, dùng máy tính kết nối, điều chỉnh hình ảnh, đó là bản đồ của trường học Dương Quang bọn họ vừa mới xử lý xong. Anh chỉ vào bản đồ, rất nhanh chóng làm phân phối nhiệm vụ: “Đám trẻ của Thần tộc tiến vào trước, các cháu có thể di chuyển trong nháy mắt, không dễ dàng bị phát hiện. Dung Hiên đến hội trường, A Tĩnh đến tòa nhà ký túc xá, Mặc Ngôn đến tòa nhà giảng đường”. Anh vừa nói, vừa điểm vào vị trí cụ thể: “Nghiêm Cẩn con chạy một vòng xung quanh trường học trước, mở ra một lối đi an toàn đưa Đậu Đậu, Chân Chân, A Anh vào bên trong, những học sinh khác đợi lệnh, khi tìm được cơ hội hành động tiếp”.



Mọi người gật đầu nhận lệnh, Nghiêm Lạc lại nói: “Bởi vì liên quan đến ngụy trang nằm vùng, trang bị và quần áo của các cháu không thể bộc lộ ra sự khác biệt, cho nên hệ số an toàn có hạn, bất luận là ai, nhất định đều phải phục tùng chỉ huy, tất cả nghe theo chỉ thị trong máy liên lạc, cảnh sát chống bạo động và bộ đội chống khủng bố, còn cả người của công ty chúng ta đều sẽ cùng nhau tác chiến, nhiệm vụ của các cháu chỉ là trinh sát tiên phong và phối hợp, nhất định không được hành động khinh xuất hay manh động. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của các cháu, hy vọng không phải là lần cuối cùng”.



Nghiêm Lạc lại lạnh lùng nhìn đội binh lính thiếu niên một cái, cuối cùng hạ lên: “Xuất phát”. Mọi người lần lượt rời đi, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn áp tải phía sau. Hai bố con họ lái một chiếc xe riêng, Nghiêm Lạc hỏi con trai: “Vì sao con chọn Hà Bồi? Bố cho rằng có bản cao cấp rồi, con sẽ không dùng bản sơ cấp chứ”.



“Con Rùa Nhỏ có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng em ấy không nhận biết nổi con người và không phải con người, đem những điều em ấy nhìn thấy so sánh với Hạ Bồi, chúng ta sẽ biết có chủng tộc khác tham gia vào chuyện này hay không, có thể trợ giúp được việc truy xét.”



Nghiêm Lạc cười: “Tốt đó, con trai, lần này trí thông minh của con dùng vào đúng chỗ rồi”.



Nghiêm Cẩn vừa muốn đắc ý một chút, tin tức ý niệm của Mai Khôi lại truyền đến: “Anh trai, có đó không, có thể nghe thấy không?”. Nghiêm Cẩn nhanh chóng trả lời cô bé trong đầu: “Có, nghe thấy rồi”, nhưng liền nghe thấy Nghiêm Lạc cũng trả lời một tiếng: “Có”. Nghiêm Lạc vẫn chưa quen dùng đầu óc im lặng nghĩ, chỉ nói ra miệng giống như nói chuyện điện thoại thôi.



Nghiêm Cẩn rất không vui: “Con Rùa Nhỏ gọi con, bố trả lời cái gì?”.



“Cô bé rõ ràng gọi là bố Nghiêm Lạc.”



“Xin lỗi, con gọi cả hai người.” Mai Khôi sợ sệt xen lời, khiến hai người đàn ông một lớn một nhỏ lập tức ngậm miệng.


“Đều đã đánh dấu vào rồi, tất cả có một nghìn bốn trăm bảy mươi sáu người.” Hạ Bồi mệt đến mức mồ hôi đầy đầu đầy mặt, công việc tìm kiếm với độ khó cao trong hoàn cảnh nhiều người như thế này, lần đầu tiên cậu làm, ngoài căng thẳng ra, thì cảm thấy rất mất sức. “Có thể chắc chắn là em đã đánh dấu số người của bọn cướp lên hết rồi, nhưng người quá nhiều, tin tức rất nhiều, không thể đảm bảo được toàn bộ.”



“Làm rất tốt.” Nghiêm Lạc cổ vũ một chút rất đúng lúc, Hạ Bồi vui mừng thở phào một hơi, nhìn sang hướng các đồng đội bên cạnh. Đám bạn này, người vỗ vai, kẻ xoa đầu, thế là sự biểu dương lần đầu tiên cậu đạt được trong lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ đã bị những cái bắt nạt kia cướp đi mất.



Nghiêm Lạc lại lần nữa xác nhận vị trí cụ thể cần xâm nhập vào của tốp đầu tiên với bọn trẻ, sau đó bảo mọi người tiếp tục đợi lệnh, đợi sau khi anh hạ lệnh mới được hành động. Sau đó, anh cầm bản đồ xuống xe, Nghiêm Cẩn cũng vội vàng xuống theo bám sát sau bố: “Bố, trên số lượng thiếu năm người”.



“Là Hạ Bồi không đếm đúng, hay là năm kẻ này không phải là con người. Trước khi chưa làm rõ tình hình, các con đi vào trường học quá nguy hiểm, bố nói chuyện với tên Sơn Ưng kia trước, thăm dò tình hình một chút rồi quyết định.”



“Nhưng mà như thế lại phải kéo dài thời gian, Con Rùa Nhỏ ở bên trong cũng rất nguy hiểm, hay để con vào tìm Con Rùa Nhỏ trước.”



Nghiêm Lạc lạnh mặt: “Con không có khả năng đưa em ấy ra ngoài an toàn, hơn nữa toàn bộ hơn một nghìn người bên trong sẽ gặp nguy hiểm. Con trai, con quan tâm đến Mai Khôi là đúng. Nhưng tình huống càng nguy cấp, con càng phải bình tĩnh lý trí, kích động sẽ chỉ hỏng việc. Nếu như con thật sự vì muốn tốt cho Mai Khôi, thì phải nhớ rõ những lời này. Không được hành động mù quáng, đợi mệnh lệnh của bố”.



Anh quăng chiếc bản đồ trong tay một cái, ném vào lòng Nghiêm Cẩn, sau đó mở máy liên lạc ra: “Ray, Nghiêm Cẩn lập tức chuyển một bản đồ mới cho anh, anh đem nó đối chiếu với tờ bản đồ trước đó, xem số người của chỗ nào không khớp nhau. Còn nữa, cái tên canh giữ ở cổng trường học kia tên là Mã Ba, một tên ở trong phòng làm việc biệt hiệu là Sơn Ưng, một tên trong hội trường biệt hiệu là Hổ Tử, các anh xem xem từ trong những cái tên này có thể tra ra điều gì không. Nếu có tin tức mới thì lập tức thông báo cho tôi”.



Ray ngẩn ra: “Tên cũng có rồi? Boss, kênh tình báo cơ mật của anh quá lợi hại đó, đợi lúc không cơ mật như bây giờ giới thiệu cho tôi làm quen một chút nhé, tôi sùng bái anh ta”.



“Được, đợi lúc không cơ mật nhé.” Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, thời gian gần hết rồi, anh tắt máy liên lạc, xoa đầu con trai, để cậu bình tĩnh hơn một chút, sau đó đi vào trung tâm chỉ huy tạm thời.



Điện thoại của phòng làm việc lại lần nữa được gọi, chuông vang lên rất lâu, bên kia cuối cùng đã chịu nhấc máy, nhưng không nói gì.



“Sơn Ưng phải không? Tôi là Nghiêm Lạc, anh có thể gọi tôi là ông Nghiêm.”