Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 28 :
Ngày đăng: 21:05 21/04/20
Nghiêm Lạc nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào hình ảnh giám sát theo dõi trong trung tâm chỉ huy. Mấy đứa trẻ đã trà trộn vào trong, máy camera mini trên người chúng cuối cùng đã giúp mọi người nhìn thấy hình ảnh bên trong trường. Trong công ty, thiên nhãn Vu Lạc Ngôn đã ở phòng giám sát tra soát, nhìn bọn cướp từ trong hình ảnh, thử điều tra tình hình cụ thể của mấy chủng loài phi nhân loại đó.
Đáng tiếc anh nhìn cả nửa ngày, mà chỉ có thể xác định được bọn cướp trong hình ảnh máy giám sát kia không phải thần không phải ma cũng chẳng phải linh vật, bởi vì trên người của ba chủng loài này sẽ có ánh sáng màu sắc khác nhau, còn đám cướp trong máy theo dõi lại không có, vậy thì có khả năng là yêu thú, nhưng toàn thân bọn chúng bao bọc rất cẩn thận, chỉ lộ ra mắt và miệng. Vu Lạc Ngôn lại rất khó phán đoán xem là loại yêu thú nào.
Một kết luận bạo gan của anh khiến mọi người có chút kinh ngạc: “Trước mắt ngoại trừ những kẻ ở trong tòa nhà văn phòng mà các anh nói không nhìn thấy được kia, bốn tên khác được chỉ ra này, tôi cảm thấy không giống yêu thú thuần. Tôi đã nhìn qua nhiều yêu thú như vậy, nhưng không có loại cảm giác như thế này. Mấy tên ấy giống như là người và yêu thú ghép lại với nhau hơn. Ray, anh hiểu rõ ý tôi không? Không phải nói là thế hệ sau của việc lai ghép, loại đó tôi cũng có thể nhìn ra, chính là nói, giống như đầu óc của người được lắp vào trên người của yêu thú, hoặc là thứ khác lắp vào đó, cho nên nhìn thì không phải là người, nhưng cụ thể là gì có lẽ phải mổ ra xem tỉ mỉ mới biết được. Anh hiểu rõ ý tôi không?”.
Ray lắc đầu: “Không hiểu, không tưởng tượng nổi, bất cứ phần nào trên cơ thể con người lắp vào cơ thể yêu thú đều sẽ hỏng chết”.
Vu Lạc Ngôn chỉ vào màn hình giải thích: “Tôi chỉ là nói rõ tình hình mắt mình nhìn thấy. Tôi cũng chẳng phải là bác sĩ, nào biết được gắn vào rồi có hỏng chết hay không”.
Nghiêm Lạc cắt ngang lời bọn họ: “Ray, phối hợp một chút với phía cảnh sát, điều một số người tìm kiếm tra soát một chút các bệnh viện có thể làm cấy ghép hoặc liên quan đến thực nghiệm trong toàn thành phố, cần thiết bị tốt có thể làm đại phẫu thuật. Nếu như bọn chúng thật sự làm qua những chuyện này, chắc chắn phải cần có một khoản tiền vốn lớn, còn cả lượng máu điều phối sử dụng không bình thường, chắc là không che giấu được”. Lời của Vu Lạc Ngôn khiến Nghiêm Lạc liên tưởng đến những hình ảnh nhìn thấy được trong đầu Sơn Ưng. Một hành lang dài trắng toát, rõ ràng giống như phòng khám bệnh, có lẽ lời suy đoán bạo gan của Vu Lạc Ngôn là đúng, mấy con yêu thú này thật sự là loại sản vật Y học thực nghiệm nào đó, bọn chúng bị khống chế, cho nên bọn chúng sợ hãi.
Lúc này lại thu được một phần kết quả điều tra, Ray lập tức chuyển cho Nghiêm Lạc: “Boss, anh nhìn cái này xem, sự việc hôm nay quá kỳ quái. Ba mươi tư cái tên anh chuyển cho tôi, chúng tôi đã tra ra có điều kỳ quái. Mười tám người trong đó đều có trong danh sách tử vong, toàn bộ là đàn ông, dấu hiệu tuổi tác chiều cao đều tương đối giống, hơn nữa mười tám người này không có trong kho hồn phách của chúng ta. Tuy chỉ là có thể đối chiếu theo tên, còn có vài người trùng tên, không thể lấy làm chuẩn, nhưng có thể đối chiếu ra cả mười tám người như vậy, điều này tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp. Những tên khác có tám kẻ là người mất tích, tình huống giống như vậy, đặc trưng tuổi tác hình dáng đều tương đối giống. Trong danh sách mất tích của cảnh sát, còn có năm người không có ghi chép khác thường, cùng tên cùng họ nhiều quá, không biết là ai nữa, những người còn lại chúng tôi vẫn đang tra”.
Vu Lạc Ngôn ở bên cạnh bổ sung: “Bọn chúng không phải là xác sống, tôi chắc chắn từ trong hình ảnh tôi có thể nhìn thấy được, ngoại trừ bốn người kia, những kẻ khác đều là con người”.
Một đám người chết vẫn chưa chết, người mất tích lại xuất hiện, thêm vào đó là mấy con yêu thú không biết là thứ gì, hỗn tạp với một đội ngũ cướp bóc của vài con người bình thường, đưa ra hai yêu cầu căn bản chẳng thể nào thực hiện được, chuyện này rốt cuộc là làm sao? Mục đích là gì?
Nghiêm Lạc hỏi Ray: “Chứng minh cái chết của bọn họ có chỗ nào giống nhau không? Ví dụ như bệnh viện, người xử lý… Có ghi chép về xác chết không?”.
“Không có chỗ giống nhau, bệnh viện làm giám định phân bố ở các nơi, còn có vài tên là phía cảnh sát tuyên bố tử vong. Ví dụ như mất tích quá lâu, sau đó tìm được vài đầu mối xác nhận hắn ta tử vong, loại hình nào cũng có cả. Xác chết này phần lớn là người nhà ký tên đưa đi, không có nội dung nhiều hơn.”
Cảnh sát Lý, Cục trưởng Thôi và thị trưởng đã quay lại: “Xem ra bọn chúng vô cùng mong muốn hai trăm tám mươi mốt người đó, bên trong nhất định có người rất quan trọng đối với bọn chúng. Có lẽ là theo hướng này chúng ta lại tiếp tục nghĩ cách”.
Chẳng có gì phải nghĩ nữa cả, bọn chúng căn bản là đang bị người ta đem ra chơi đùa, Nghiêm Lạc nghiến nghiến răng, mở máy liên lạc: “Ray, tin tức giả chuẩn bị xong chưa?”.
“Xong rồi, Tiểu Hồ đang ở đài truyền hình, thời gian phát sóng chắc là không vấn đề gì.”
“Chuyển đến thời gian sớm hơn”, Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ: “Chuyển sang phát sóng lúc 12 giờ 26 phút”.
“Hả, gấp như vậy sao, tôi lập tức thông báo cho cậu ta.”
Nghiêm Lạc lại chỉnh tần số máy liên lạc về tần số dùng chung: “Tất cả mọi người đều nghe rõ rồi, ai về vị trí người đó, còn năm phút nữa, 12 giờ 27 phút, bắt đầu tấn công!”.
Trở tay không kịp phải không, anh cũng có thể. Bất luận trong số hai trăm tám mươi mốt người này có gì, trong đám cướp này cũng chẳng có ai biết, bọn chúng chẳng qua chỉ là những con rối sống chết làm theo mệnh lệnh, đàm phán là vô tác dụng, thêm một giờ đồng hồ nữa, nói chưa biết chừng lại xảy ra sai sót gì.
Đến lúc tấn công rồi, trong lòng Nghiêm Cẩn mừng thầm, chẳng mấy chốc là có thể cứu Con Rùa Nhỏ ra, bộ dạng của cô bé bây giờ thật sự rất tệ, dáng vẻ giống như kiệt quệ mệt mỏi, rất suy nhược. Cậu ngẩng đầu lén lút nhìn bọn cướp một cái, bọn chúng đang nhìn ra bên ngoài, nhỏ tiếng nói chuyện. Nghiêm Cẩn nhân cơ hội không ai chú ý, cúi đầu xuống, chạm trán vào trán Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, anh ở đây rồi, anh bảo vệ em, em chịu đựng một chút nữa, chẳng mấy chốc là có thể ra ngoài rồi”.
Mai Khôi đang dựa vào đầu gối cậu, đầu cô bé đau như muốn nứt ra, nhưng khi trán cậu chạm vào, lại có một luồng cảm giác rất ấm áp truyền đến, khiến cô bé cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Mai Khôi không kìm được mỉm cưởi, anh Nghiêm Cẩn của cô bé thật tốt!
Bên ngoài trường học, tất cả bọn trẻ trong trường Nhã Mã đều đã vào vị trí với các đội, chỉ có Hạ Bồi vẫn còn ở lại trên xe của công ty làm hậu bị cho bọn họ. Cậu đột nhiên báo cáo với Ray: “Báo cáo, cháu phát hiện tình hình khả nghi, trong trường học hình như có tâm ngữ giả, vừa rồi khi nổ súng quá hỗn loạn, cháu không cảm ứng ra được, sau đó vừa yên tĩnh lại, cháu liền cảm giác được. Đội quân tiến công vào như thế này rất nguy hiểm, phía địch rất có khả năng có tâm ngữ giả”.