Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 33 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Nghiêm Cẩn không ngờ rằng, cách hai ngày sau, cậu không nhịn được nữa liền quay về nhà một chuyến, nhưng không tìm thấy Con Rùa Nhỏ đâu. Ông bố vô tình của cậu còn lạnh lùng nói: “Quay về làm gì?”.



Nghiêm Cẩn nóng nảy: “Con là con trai bố, không có việc gì thì không thể về nhà sao?”.



Nghiêm Lạc cầm túi hành lý: “Mẹ con đưa Mai Khôi lên núi ở một khoảng thời gian, muốn đưa con bé đi học ngồi thiền hít thở khí trời, luyện tập thể dục, pháp thuật cơ bản gì đó, nếu không, con bé đến trường chắc chắn sẽ không thích ứng nổi với chương trình học. Cho nên nhà không có ai, bố đến công ty ở mấy ngày, con tự lo cho mình nhé, con trai” .



Nghiêm Cẩn liếc xéo dáng vẻ bi phẫn như ông chồng bị vứt bỏ của bố mình, đột nhiên cũng có cảm giác thê lương, thấy mình cũng thành ông chồng bị vứt bỏ rồi, đáng thương quá! Không đúng, là đứa con trai bị vứt bỏ chứ, hai bậc phụ huynh chẳng chút lương tâm, không cần đến con trai nữa.



Nghe thấy tiếng bố đóng cửa đi, Nghiêm Cẩn một mình ngồi trên sofa, trong lòng tức giận, đúng là không có lương tâm, toàn bộ đều không có lương tâm! Không có lương tâm nhất chính là Con Rùa Nhỏ!



Cậu móc điện thoại ra, ấn mạnh vào phím tắt số 1, muốn gọi điện cho cô bé, phải nghiêm khắc phê bình cô bé, làm sao có thể như thế này được chứ, không chào hỏi một tiếng đã đi rồi, tuy mấy ngày nay cậu có hơi mất tự nhiên, tránh mặt, không nhận điện thoại của cô bé, nhưng cũng có gửi cho cô bé một tin nhắn mà. Cô bé sao có thể như thế này, nói không thấy là không thấy luôn, quá đáng mà.



Điện thoại vang lên, nhưng tiếng chuông truyền ra từ phòng Mai Khôi, Nghiêm Cẩn giật thót mình, vui vẻ xông vào, bố lừa người ta. Cậu chạy vào trong phòng nhìn, làm gì có Con Rùa Nhỏ, chỉ thấy chiếc điện thoại cô đơn đặt trên gối, còn chặn trên một trang giấy: Anh ơi, mẹ Tiểu Tiểu đưa em lên núi rèn luyện sức khỏe, em gọi điện thoại cho anh, anh không nghe máy, mấy ngày nay anh bận như vậy, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, mẹ Tiểu Tiểu không cho em mang điện thoại, nói phải chuyên tâm tập luyện, em đành để lại mấy chữ cho anh. Mẹ Tiểu Tiểu nói chúng em đi hai tuần, đợi em quay về, thì có thể đến trường cùng học với anh rồi. Cho nên em nhất định sẽ nỗ lực thật tốt, đợi em quay về nhé!



Hai tuần? Lại phải đi những hai tuần lễ dài như thế. Nghiêm Cẩn tức giận, ai muốn đợi kẻ không có lương tâm chứ, hừ, hai người không có ở đây, cậu cũng sẽ sống tốt như thường.



Tuy là nói như vậy, nhưng Tiểu Ma Vương thỉnh thoảng cũng không thể không thừa nhận, trong chuyện này, cậu biểu hiện tương đối thiếu bản lĩnh. Rõ ràng trên mảnh giấy Mai Khôi viết là hai tuần lễ, nhưng từ ngày thứ ba Nghiêm Cẩn đã bắt đầu gọi điện cho bố cậu rồi: “Bố, bà xã bố dự định khi nào về? Ờ, vậy vì sao bố không thúc bà ấy chứ?”.



http://www.luv-ebook.com



“Bố, mẹ có gọi điện thoại về cho bố không? Họ ở trên núi sống có tốt không? Thức ăn còn đủ hay không? Có cần người đưa thêm một chút không, gần đây bài vở của con không nhiều, con không để ý đến việc phải chạy đi một chuyến đâu.”
Sau khi đi vào, Nghiêm Cẩn chẳng chú khách khí gì bảo Mai Khôi đang nhìn đông ngó tây ngồi xuống trước đã, sau đó cầm hóa đơn nói với nhân viên cửa hàng đang đi đến: “Đồ cháu đặt hẹn hôm nay có thể lấy”. Trong lúc chờ đợi ngày cô bé quay về, cậu vô tình nhìn thấy kiểu dáng trên mạng, vội vàng đi mua, từ cửa tiệm ở nước ngoài vận chuyển về, nói là đến chi nhánh cửa hàng ở trong nước này lấy.



Nhân viên cửa hàng cầm hóa đơn, Mai Khôi kinh ngạc nhìn những món đồ trang sức nhỏ bằng thủy tinh bày bên trong cửa hàng, dáng vẻ ngây thơ lại đáng yêu, trong lòng Nghiêm Cẩn tràn đầy mong đợi, hy vọng lúc nhìn thấy quà tặng, cô bé sẽ thấy kinh ngạc và vui mừng.



Trong cửa tiệm, các cặp tình nhân đôi đôi cặp cặp, đều đang lựa chọn món đồ ưng ý. Nghiêm Cẩn bĩu môi, những người đàn ông đó biểu cảm giống như bố, tại sao khi cậu yêu đương, có bạn gái, lại không giống như vậy chứ? Nhân viên trong cửa tiệm cuối cùng cầm ra một chiếc hộp nhỏ, trái tim Nghiêm Cẩn đập thịch thịchthịch, nếu như không đẹp như nhìn thấy trên mạng, cậu nhất định phải phá nát cửa hàng bọn họ.



Chiếc hộp mở ra, là sợi dây chuyền pha lê tinh xảo, tạo hình đầu rùa con đáng yêu màu trắng trong suốt, khóe miệng ngậm một bông hồng màu hồng phấn, Nghiêm Cẩn cảm thấy cái này thực sự quá đẹp. Cậu căng thẳng nhìn Mai Khôi, cảm nhận sự vui mừng kinh ngạc trong mắt cô bé.



Nghiêm Cẩn đi đến, lấy sợi dây chuyền, tự tay đeo lên cổ Mai Khôi: “Chúc mừng em đến trường học mới, đây là quà của anh”.



Mai Khôi yêu thích không muốn gỡ xuống, không dám tin, nhẹ nhàng sờ, cuối cùng đỏ mặt lý nhí nói: “Cảm ơn anh trai”.



Nhân viên bên cạnh cười: “Tình cảm của hai anh em cậu thật tốt”. Trong lòng Nghiêm Cẩn dương dương đắc ý, nghĩ thấy cũng đúng, chẳng ai có tình cảm sâu nặng bằng cậu và Con Rùa Nhỏ.



Đôi má Mai Khôi ửng hồng, mắt to đen như ngọc thạch, sóng mắt dạt dào như nước. Nghiêm Cẩn nhìn cô bé, đột nhiên cảm thấy căn bệnh tim đập loạn nhịp lại tái phát rồi. Cậu vội vàng chuyển ánh mắt, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm của mình trên chiếc tủ kính bày hàng bên cạnh. Đó chính là biểu cảm nhìn thấy trên mặt Nghiêm tiên sinh lớn mà vừa rồi cậu đã thấy. Trong mắt cậu giờ cũng có loại biểu cảm dịu dàng đó, loại biểu cảm như thế này từ trước đến nay cậu chưa từng nhìn thấy trong mắt mình. Nghiêm Cẩn vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn sang một người đàn ông kéo tay bạn gái nói gì đó bên cạnh, trên mặt người đó cũng có biểu cảm giống như vậy.



“Anh ơi.” Mai Khôi khẽ giọng gọi, Nghiêm Cẩn nhìn vào mắt cô bé, ánh sáng của viên ngọc thạch đen khiến lòng cậu khẽ vang lên một tiếng “tách”, giống như một đóa hoa hồng đang từ từ nở ra trong lòng vậy. Cậu nghe thấy âm thanh của đóa hoa đang nở, một loại cảm giác từ trước đến nay chưa từng thể nghiệm qua bỗng tràn ngập trong tim. Cậu đột nhiên hiểu rõ.



Cậu đối với cô bé, hóa ra là thế này!