Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 35 :
Ngày đăng: 21:05 21/04/20
Đối với chương trình học của trường Nhã Mã, Mai Khôi thực sự hơi khó khăn trong việc thích ứng. Từ trước đến nay, cô bé vốn kém môn thể dục, trước khi đến Nhã Mã, chỉ cùng Tiểu Tiểu lên núi tập hai tuần, tuy cải thiện được một chút, nhưng thể chất và pháp thuật cơ sở vẫn chẳng thể đạt đến yêu cầu của trường, huống hồ cô bé vừa đến liền vào lớp học chương trình trung cấp.
May mà các bạn đều hỗ trợ cô bé, giúp đỡ cô bé rất nhiều, các giáo viên cũng đều được lãnh đạo chỉ thị, bật đèn xanh cho cô bé trong các tiết học. Chỉ là về phương diện huấn luyện thể chất thì không có biện pháp gì, đặc biệt là lúc huấn luyện ngoài trời, mọi người đều chạy rất hăng hái, nếu như Mai Khôi một mình đứng bên cạnh bất động, thì ngượng ngùng biết bao, thế là cô bé luôn gắng hết tất cả sức lực tham gia cùng các bạn. Cuối cùng, trong một tiết huấn luyện thể chất, cô bé không chịu nổi, chạy lao, nhảy bật dưới cường độ mạnh, tiết tấu nhanh, lúc đến chướng ngại vật thứ ba đã ngã xoài xuống mặt đất ngất xỉu.
Sau khi nhận được tin tức, Nghiêm Cẩn lập tức chạy đến phòng y tế. Bác sĩ và chủ nhiệm lớp của Mai Khôi đều ở đó, còn có cả một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thanh lịch nho nhã, gọn gàng sạch sẽ. Sở dĩ Tiểu Ma Vương ấn tượng sâu như thế, là bởi vì nam sinh đó đang đứng cạnh giường bệnh, giúp Mai Khôi kéo chiếc chăn mỏng lên. Giường bệnh đặt cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ gió nhẹ khẽ đung đưa cây lá, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua tấm kính cửa sổ trong suốt, chiếu lên thân hình đôi kim đồng ngọc nữ, cô gái xinh đẹp ngọt ngào, chàng trai anh tuấn nho nhã, tựa như một bức hình trong phim thần tượng vậy.
Cắt, phim thần tượng cái đầu ý, Con Rùa Nhỏ đang hôn mê kia rõ ràng là của cậu, hình ảnh đẹp đẽ này khiên mắt Tiểu Ma Vương phát đau, sự ghen tuông trong lòng cuộn trào, ào ào đến mức tràn cả ra ngoài. Cậu sải dài bước chân đi vào trong, thoắt cái huých học sinh nam kia ra. Vị bác sĩ của trường vội nói với cậu: “Nghiêm Cẩn, đừng lo lắng, Mai Khôi không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏi”.
Nghiêm Cẩn không nói gì,vươn tay kéo một chiếc ghế đến, để bên cạnh giường, ngồi xuống vững vàng, dáng vẻ dự định ở đây trông coi, không chịu đi. Cậu học sinh nam nho nhã kia lại không thấy tức giận bởi sự mất lịch sự của cậu, ngược lại còn cười khách sáo, rời khỏi giường bệnh, nói với chủ nhiệm lớp: “Thưa thầy, vậy em quay về học trước đây”.
“Được, Thẩm Phi, cảm ơn em nhiều.”
Thẩm Phi mỉm cười khẽ gật đầu, đi đến phòng cửa y tế, lại quay đầu cười một cái với Nghiêm Cẩn đang trợn trừng mắt nhìn cậu ta: “Tiểu Ma Vương, tạm biệt”.
Nghiêm Cẩn “ừm” một tiếng coi như là trả lời, vị bác sĩ kia nhìn thấy Thẩm Phi đi ra ngoài rồi, bèn nói với Nghiêm Cẩn: “Em nên cảm ơn người ta, là Thẩm Phi cõng Mai Khôi về đây đấy”.
Được thôi, nên cảm ơn, nhưng trong lòng Nghiêm Cẩn càng không thoải mái, hỏi: “Tên nhóc Mặc Ngôn kia đâu, hôm nay nó không đi học ạ?”.
Chủ nhiệm lớp cười: “Cái nhóm thái tử gia bọn em, toàn một đám trốn tiết, những tiểu tiên chúng ta đây quản không nổi, bản thân em cũng luôn chạy ra ngoài, đừng hỏi kiểu đường hoàng nghênh ngang như đường thế đi”.
“Hừ, biết ngay là nó không đáng tin cậy mà.” Lần này coi như Nghiêm Cẩn đã nắm được thóp của Mặc Ngôn rồi, Con Rùa Nhỏ vào lớp nó chính là để nó giúp chăm sóc một chút, kết quả là đến lúc then chốt lại chẳng thấy mặt mũi đâu. Nghiêm Cẩn quyết tâm tối nay quay về ký túc nhất định phải đánh nó một trận, hai anh em đã lâu chưa động thủ rồi.
Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nói: “Thể chất của Mai Khôi còn kém hơn cả tưởng tượng, bài học cường độ lớn hơn một chút nữa, cô bé chẳng có cách nào học được, thầy sẽ báo cáo một tiếng với hiệu trưởng, bọn em cũng nghĩ biện pháp đi, hằng ngày luyện tập cho cô bé nhiều thêm một chút. Thời gian này thầy sẽ điều chỉnh bài học cho cô bé, nếu như sau này cô bé vẫn không thể thích ứng được với chương trình học, vậy thì có thể để cô bé học các tiết của cấp tiểu học”.
“Con Rùa Nhỏ, em vẫn còn chưa hô to đó.”
“Cái gì?”
“Lúc ở tiểu trấn, hô to một tiếng anh mới bắt đầu chạy.”
Mai Khôi ngẩn ra, nhớ lại, bèn ôm Nghiêm Cẩn cười hi hi, vui vẻ. Nghiêm Cẩn dùng gáy gõ gõ vào trán cô bé, giục: “Mau lên”. Loại ngọt ngào này, hai tên kia chắc chắn không được biết đến, đó là điều chỉ có cậu và Con Rùa Nhỏ mới có. Nghiêm Cẩn chẳng hề cảm thấy bản thân mình thành vật nuôi có gì mất mặt cả, niềm vui đơn giản này cũng là hạnh phúc.
Mai Khôi ôm chặt cậu, cười khe khẽ, hét: “Chạy!”. Nghiêm Cẩn cõng cô bé, nhún một cái, trực tiếp nhảy lên ngọn cây, trong tiếng hét vui vẻ của Mai Khôi, đưa cô bé lên bầu trời đêm đẹp đẽ.
“Con Rùa Nhỏ, em nhìn xem có mấy mặt trăng?”
“Có một.” Mai Khôi chẳng cảm thấy anh Nghiêm Cẩn đang sỉ nhục trí tuệ cô bé chút nào, thật thà đáp.
“Con Rùa Nhỏ, anh nói cho em biết, sau này anh sẽ đối xử với vợ rất tốt, rất tốt, sẽ nâng niu cô ấy như mặt trăng vậy, nâng lên tận trời.” Nghiêm Cẩn nhân cơ hội ám chỉ, phải từng chút, từng chút xâm chiếm, hoàn toàn thay đổi ấn tượng của mình trong lòng em ấy. Nghiêm Cẩn cảm thấy hôm nay mình đặc biệt có tài, thử nghe câu nói này xem, có trình độ biết bao.
“Vâng, thật sự không tồi. Hai nghìn chín trăm chín mươi chín ngôi sao kia, anh cũng có đủ bầu trời để chứa nhỉ. Cảnh sắc như thế này thật đẹp.”
“…”
Con Rùa Nhỏ tán thưởng, Tiểu Ma Vương im bặt, bài huấn luyện đêm nay không phải là luyện thể lực cho cô bé, mà là cho cậu. Nghiêm Cẩn làm chú ngựa nhỏ bay chạy bật với nỗi ấm ức, ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, vì sao sự lãng mạn lại cứ bị vùi dập chứ?