Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 38 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Đối với vấn đề này khiến người ta lúng túng này, giả vờ không nghe thấy không phải là quá đáng chứ? Nghiêm Cẩn đá giày đi, nhảy lên, bắt đầu đánh quyền. Cần tập trung tinh thần, nỗ lực để đầu óc trống rỗng, để tiềm thức dẫn dắt bản năng, chân tay múa khua, đánh bài quyền cậu đã luyện từ nhỏ đến mức không thể thuộc hơn nữa.



Đang cảm thấy nhập thần, bốn phía yên tĩnh, giống như ở trong môi trường chân không vậy, xung quanh đến một hạt bụi cũng chẳng có, chỉ có quyền cước kéo theo sự lưu động của không khí, năng lượng trật tự và sống động tiến nhập vào mỗi một tế bào trong cơ thể.



Nhưng một câu nói bất ngờ của Mai Khôi giống như tảng đá cực lớn đập lên đầu Nghiêm Cẩn: “Anh trai, anh thật đẹp trai”. Pháo đài an toàn cậu xây dựng lên thoắt cái đã sụp đổ và vỡ vụn, chân tay suýt chút nữa cũng không biết để ở đâu mới được. Cậu không nghe thấy, không nghe thấy, ổn định lại tâm thần tiếp tục đánh quyền, Mai Khôi lại nói tiếp.



“Anh trai, anh xấu hổ ư?” Cô bé nâng cao ngữ điệu trong ngữ khí có sự kinh ngạc và hiếu kỳ rõ ràng.



Nghiêm Cẩn đang vung một chân lên, nghe thấy thì lảo đảo suýt chút nữa chân mềm nhũn ngã nằm trên đất, trong đầu đã loạn, cậu sắp bị lộ rồi. “Dừng, dừng, không được nhìn tiếp nữa, dừng lại.” Trong tình thế cấp bách, cậu vội vàng lớn tiếng quát, quay đầu lại, thấy cặp mắt to sáng trong của Con Rùa Nhỏ vô tội đang nhìn mình.



Cậu chỉ vào cô bé, quát hỏi: “Dừng lại chưa?”.



Cô bé gật đầu thật mạnh, sau đó biện giải cho mình: “Em không nhìn trộm thứ khác, em chỉ nhìn anh đánh quyền thôi”. Dưới ánh mắt ngây thơ của cô bé, cậu cảm thấy mặt nóng bừng, sau đó nghe thấy cô bé nhỏ tiếng nói tiếp: “Là anh tự xấu hổ đó”.



“Còn nói nữa?”, cậu lớn tiếng kêu la: “Bây giờ không được nhìn”.



“Ờ.” Cô bé vô tội biết bao.



Nghiêm Cẩn sải những bước dài đến chỗ cô bé, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, để có độ cao bằng người đối diện, duỗi tay ra véo đôi má hồng hào nhẵn mịn của cô bé: “Muốn phá đám phải không?”.



“Không có, không có, em nghiêm túc muốn đuổi theo ý thức, nhưng không đuổi kịp lắm, trong đầu anh đều không thể hiện sẽ có hành động gì, em rất nỗ lực đuổi theo, nhưng chỉ có thể nhìn thấy những đoạn đứt gãy.” Mai Khôi chu miệng lên, đôi mày nhíu lai thành chiếc quẩy nhỏ, đầu cậu không nghĩ đến hành động, đương nhiên cô bé không nhìn thấy được.



Nghiêm Cẩn nhìn biểu cảm đáng yêu của cô bé, trong lòng lại bắt đầu sao nhãng phân tâm, muốn bảo vệ bí mật của mình sao mà khó quá. Mai Khôi vẫn đang chân thành khen ngợi: “Nhưng mà em nhìn thấy anh đánh quyền thật sự rất đẹp trai đó”. Cô bé cười, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra, còn mặt cậu lại bắt đầu ửng đỏ, đến mức bản thân cậu cũng cảm thấy nóng.



Lần này hai người quay mặt vào nhau, Mai Khôi nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu, liền cười he he, vui đùa chọc vào da mặt cậu: “Mặt anh đỏ giống như mông khỉ”.



Đỏ như mông khỉ? Đây là tính từ gì vậy, một giây trước chẳng phải còn nói cậu đẹp trai sao, giây sau mặt cậu đã biến thành mông khỉ rồi? Đầu cậu sắp xì khói ra ngoài, vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu xòe bàn tay ra, che mắt cô bé lại: “Không được nhìn, nhắm mắt lại. Anh giúp em vất vả thế, em còn đùa bỡn nghịch ngợm sao”.


Mai Khôi nghĩ cả hồi lâu mới nói: “Hình như tốt hơn một chút rồi”.



“Hình như? Chỉ là hình như mà em còn suy nghĩ lâu như vậy?”, giọng cậu vẫn lớn như bình thường.



“Em cũng phải suy nghĩ mà. Mai Khôi khua khua tay, sau đó tiếp tục im lặng ngẫm nghĩ, lúc Nghiêm Cẩn càu nhàu đến “Cái đầu quả dưa ngốc cũng biết suy nghĩ”, cô nói: “Rất thú vị, anh lại đánh một lượt đi, đổi sang một bộ mới”.



Nghiêm Cẩn tức giận, đây là lựa chọn tiết mục biểu diễn sao? “Không có, không có, chỉ là em muốn thể nghiệm một chút cảm giác vừa rồi truy đuổi ý thức, em nghĩ chưa biết chừng có thể thử xem.”



“Thử cái gì?”, Nghiêm Cẩn quyết định bỏ qua chuyện cô bé lại nghe thấy suy nghĩ của cậu, trực tiếp hỏi về trọng điểm.



“Anh cứ đánh đi mà, chậm hơn một chút.”



Nghiêm Cẩn hồ nghi bắt đầu đánh quyền, một lúc sau mới hiểu ra cô bé nói thử là ý gì? Cô bé đang làm theo động tác của cậu, khi cậu duỗi tay phải cô bé cũng duỗi tay phải, cậu đá chân cô bé cũng đá chân. Lúc mới đầu, cô bé không theo kịp, chỉ làm theo một động tác, tiếp sau đó thì dừng lại, rồi cách một lúc, lại làm theo một động tác…



Sau mấy lần, cô bé không là nữa, Nghiêm Cẩn tiếp tục động tác, lần này cậu biết là Mai Khôi đang suy nghĩ thể nghiệm, cậu tiếp tục đánh, xong một bộ lại đến một bộ khác, hai động tác, dừng lại một lát, rồi làm theo ba động tác, lại dừng một lát, cô bé liên tục làm theo cậu, nâng tay đá chân, mỗi một chiêu thức, cô bé làm theo không khác gì cậu, mặc dù đã bịt kín mắt.



Nghiêm Cẩn kinh ngạc không thốt nên lời, cậu vốn dĩ chỉ muốn cô bé có thể truy đuổi ý đồ hành động trong ý thức của người khác, sau đó dựa vào trạng thái vô thức của mình để né tránh, nhưng không ngờ rằng, cô bé có thể buộc ý thức của mình lại với người khác. Bài quyền này của cậu không hề đơn giản, muốn đánh được trọn vẹn, kiểu gì cũng phải luyện tập mấy tháng, còn Mai Khôi, đừng nói luyện tập, mà ngay đến nhìn cũng chưa nhìn qua, nhưng đánh lại nhanh, nhưng cô bé chỉ dựa vào ý thức truy đuổi, đã đánh được hoàn chỉnh bài quyền của cậu.



“Em đánh lại một lần đi, anh nhìn xem.” Cậu gỡ chiếc khăn lụa bịt mắt cô bé, muốn nghiên cứu xem tiềm năng của cô bé rốt cuộc có thể đạt đến đâu.



“Em không biết”, Mai Khôi thành thật trả lời: “Em không biết anh đánh gì”.



Như thế này cũng được ư? Nghiêm Cẩn cẩn thận suy nghĩ, Mai Khôi nói tiếp: “Anh, cánh tay em trẹo rồi, chân hình như cũng căng cơ, rất đau”. Khuôn mặt cô bé nhăn nhó, vừa rồi những động tác đó căn bản không phải là thứ cô bé có thể làm được, bây giờ đến tứ chi đều đang kháng nghị. Nghiêm Cẩn vừa xoa giúp cô bé, vừa không nén được niềm vui.



Nhưng lúc thi tuyệt không thể để cô bé đánh những động tác ấy cùng Tiểu Mê, chuyện này còn phải nghĩ chiêu.



“Anh, anh nhất định phải để em thắng đó, em ghét Tiểu Mê, chị ta bắt nạt người khác.”