Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 41 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Nghe thấy lời này của Tiểu Mê, Mai Khôi trong lòng bồn chồn buồn bã, đáp: “Tại sao lại rất lâu? Rõ ràng giáo viên vừa gọi ra sân, em liền lập tức lên luôn mà”.



Tiểu Mê tức nghẹn, nhưng cũng chẳng phản bác được. Không thể nói rằng từ lúc thí sinh đầu tiên lên thi mình đã đợi Mai Khôi lên sân để đánh, Tiểu Mê liền thẹn quá hóa giận: “Em không cần phải tốn sức khua môi múa mép, đợi đó rồi cùng đi dọn nhà vệ sinh với Mẫn Lệ đi”.



Mai Khôi nhíu chặt mày, con người này vì sao lại xấu xa như vậy, cô bé quyết định phải đánh với chị ta đến cùng.



Tiếng còi báo phần thi vang lên, đồng hồ tính thời gian bắt đầu chạy tích tắc, năm phút được tính từ khắc này. Tiểu Mê vừa nâng tay lên, trưng ra tư thế chiến đấu đẹp mắt có dáng có vẻ, mấy cô bé Hồ tộc ở bên cạnh gắng sức vỗ tay, lớn tiếng kêu la: “Hàng ma sư đi dọn nhà vệ sinh cả đi!”. Các hàng ma sư ở một bên khác đương nhiên không kém cạnh, cùng lên tiếng đấu lại với bọn họ. Dưới đài, một nhóm kỵ sĩ cổ vũ của công chúa bắt đầu cất tiếng hát lên “Hoa hồng, hoa hồng, anh yêu em”.



Mai Khôi đứng trên sân đấu, quay đầu nhìn xuống Mẫn Lệ ở dưới khán đài, Mẫn Lệ đang nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt căng thẳng nhìn mình, ngay đến anh trai Nghiêm Cẩn vốn tính tình qua loa đại khái chẳng chú ý việc gì, khuôn mặt cũng có vẻ nghiêm túc. Mai Khôi hiểu rõ, thực ra mọi người đều giống mình, đều không có quá nhiều niềm tin.



Vốn dĩ đây chỉ là một kỳ thi bình thường, nhưng giờ lại bị người ta lợi dụng để bắt nạt các học sinh hàng ma sư bọn họ, vẻ dương dương tự đắc của Tiểu Mê khiến Mai Khôi cảm thấy vô cùng khó chịu.



Chính vào thời khắc Mai Khôi quay đầu nhìn khán đài, Tiểu Mê đã ra tay. Tiểu Mê giậm chân một cái, bật nhảy lên không trung, một quyền đánh đến phần đầu của Mai Khôi, chân lại trực tiếp đá vào trước ngực Mai Khôi.



Mai Khôi chẳng hề quay đầu lại, nhưng giống như mọc mắt sau gáy vậy, vội khom người xuống, thu vai lại, hai chân xoạc ra, một chưởng đánh lên mặt đất, mượn lực trượt đi, tốc độ tránh dưới người Tiểu Mê.



Một chuỗi động tác trơn tru tự nhiên, trang nhã xinh đẹp, nếu như là Tiểu Mê thì mọi người sẽ không kinh ngạc, nhưng thân thủ này lại do Mai Khôi yếu đuối thi triển, lập tức khiến tất cả kinh ngạc, mọi người rầm rầm vỗ tay khen hay.



Tiếng vỗ tay ầm ầm nghe thật chói tai, khiến Tiểu Mê thấy khó chịu trong lòng, cô nàng biết trong khoảng thời gian này, Mai Khôi chăm học khổ luyện, và cũng nghe nói đến sự tiến bộ rất lớn của cô bé, tuy tấn công yếu ớt, nhưng tránh né lại cao siêu. Nhưng Tiểu Mê lại nghĩ, cứ coi như dẫu có thể bay nhảy tốt hơn nữa, Mai Khôi này chẳng qua cũng chỉ là tay mới thuộc cấp thấp, nhất định sẽ không phải là đối thủ của Tiểu Mê mình. Song hôm nay, trước tình hình này, còn chưa chính thức giao đấu, Mai Khôi đã chiếm được thế thượng phong. Tính thích tranh giành hơn thua, Tiểu Mê không chỉ muốn thắng đơn giản như thế này, ngoại trừ muốn đánh tiểu công chúa Mai Khôi, còn muốn cô bé phải thua một cách khó coi mới được, nếu không thì, làm sao cô nàng có thể giải tỏa được nỗi bực bội và giận dữ trong lòng?



Tiểu Mê nhìn Mai Khôi đang trưng ra tư thế chiến đấu trước mặt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên đánh như thế nào để cô bé phải lăn lê bò toài trên sàn đấu. Với cá tính hiếu thắng, chết cũng phải thi đấu đến cùng, dù có bị đánh ngã sõng soài, Mai Khôi nhất định vẫn sẽ bò dậy tiếp tục để Tiểu Mê đánh, cô bé cho rằng kiên trì được năm phút là có thể qua cửa ư, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tiểu Mê quyết định đợi đến lúc đánh Mai Khôi đủ rồi, vào lúc hơn bốn phút sẽ đạp cho cô bé một chưởng ra ngoài. Nhưng xem tư thế tránh né vừa rồi của Mai Khôi, thật sự là có chút bản lĩnh. Tiểu Mê phải nghĩ xem, dùng chiêu gì mới có thể hễ tấn công là trúng.




Đáng tiếc Con Rùa Nhỏ không biết tình ý này của cậu chỉ gọi một đống thực phẩm McDonald rác rưởi, cậu chê trong tiệm McDonald không có không khí, thế nên liền đóng vào túi đem toàn bộ lên sân thượng tòa nhà công ty, chẳng hề cảm thấy chuyện cả ngày hẹn hò trong công ty của bố cậu có gì không thỏa đáng.



Hai đứa trẻ gặm đùi gà dưới một vầng trăng sáng, ăn đến mức mỡ dính đầy miệng, vô cùng vui vẻ.



“Hôm nay em làm sao vậy? Trong ý thức của anh không dùng chiêu đó mà.” Cậu một lòng chỉ nghĩ cách tránh tất cả các đòn tấn công, để Tiểu Mê không đánh đến được. Nhưng không ngờ rằng Con Rùa Nhỏ dùng một chiêu tuy nguy hiểm nhưng vô cùng có hiệu quả đã giành được thắng lợi.



“Thực ra em cũng không ngờ rằng sẽ như vậy, là Tiểu Mê nghĩ quá nhiều.” Cô bé mải gặm đùi gà đến mức hai cánh tay bận không xuể, Nghiêm Cẩn vội vàng đưa giấy ăn giúp cô bé lau miệng, lại cầm cô-ca cho cô bé uống.



Cô bé hài lòng hút một ngụm lớn, rồi nói tiếp: “Chị ta thật là lòng dạ xấu xa, chỉ nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đánh được em. Sau chiêu đầu tiên anh giúp em tránh được, chị ta liền đứng đó gắng sức nghĩ chiêu thức, nghĩ đi nghĩ lại, đảo qua một lượt tất cả các khả năng”. Cô bé cầm một miếng cánh gà gặm tiếp, sau đó “a” một tiếng, há miệng ra đợi uống nước. Nghiêm Cẩn lại đưa cốc đồ uống đến, Mai Khôi cười híp mắt, liền hút thêm một ngụm lớn nước trong cốc cậu cầm.



“Chị ta nghĩ nhiều như vậy, trên thực tế chính là dạy cho em một lượt rồi. Như khi bọn anh luyện tập cùng em, đều không nghĩ, cứ trực tiếp đánh luôn, cho nên em phản ứng không kịp, chị ta nghĩ rất rõ ràng, trái lại em liền biết phải ứng phó như thế nào.”



Nghiêm Cẩn đần mặt ra: “Cho nên chúng ta luyện tập ‘ý thức chiếm thân’ lâu như vậy, cuối cùng vẫn dùng theo cách suy nghĩ lúc đầu của anh, em biết đối phương muốn làm gì, lại dùng ý thức bản năng của bản thân mình đối phó”.



“Này.” Mai Khôi nhăn mũi lại: “Anh trai, cho nên con người không thể có lòng dạ xấu xa, nghĩ nhiều quá trái lại sẽ làm sai việc đó”.



Trong lòng Nghiêm Cẩn bứt rứt, ai da, gần đây cậu nghĩ quá nhiều, cậu nghĩ xem phải làm thế nào để có thể biến Con Rùa Nhỏ của cậu thật sự thành “Con Rùa Nhỏ của cậu”. Điều này không được coi là có lòng dạ xấu xa đâu chứ, phải không nhỉ?



Mai Khôi ngồi bên cạnh vô tư cười ngọt ngào với cậu, rồi nhét miếng cánh gà vào trong miệng cậu: “Anh trai, anh cũng ăn đi”. Nghiêm Cẩn cắn miếng cánh gà, trong lòng khẳng định, điều này không coi là có lòng dạ xấu xa đâu, đây gọi là có lý tưởng, mục tiêu trước mắt, cao cả hơn mộng tưởng ba nghìn mỹ nhân của cậu năm đó.