Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 45 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Lần này, Nghiêm Cẩn chạy liền một mạch, chẳng còn thấy tung tích nữa. Mai Khôi thấp thỏm, trong lòng vô cùng bất an, ở lại trong công ty đợi rất lâu, nhưng cũng chẳng đợi được cậu quay về. Cô bé gọi điện thoại cho cậu, song gọi thế nào cũng không có người bắt máy.



Mai Khôi khóc sưng húp cả mắt, chẳng biết nên làm thế nào mới phải. Việc như thế này, cô bé cũng không tiện nói với người khác, bây giờ đến người để nhờ giúp đỡ cũng chẳng có. Cô bé chỉ biết ở lại trong phòng làm việc khóc, và không ngừng gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn.



Đến khi nhân viên trực ban của công ty tới kiểm tra, phát hiện ra Mai Khôi đang khóc thảm thiết trong phòng làm việc của Nghiêm Cẩn, hỏi cũng chẳng trả lời, người nhân viên đó mới mau chóng gọi điện thoại cho Nghiêm Lạc. Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc đến công ty, đón Mai Khôi về nhà. Mai Khôi không sao nói rõ hơn được, hai vị phụ huynh cuối cùng chỉ biết Mai Khôi đón sinh nhật với anh trai, sau đó làm anh trai tức giận, trong lúc giận dữ cậu chạy đi đâu mất, rồi không thấy quay lại nữa.



Nghiêm Lạc ra ngoài tìm Nghiêm Cẩn, Tiểu Tiểu nhận nhiệm vụ ở nhà vỗ về an ủi Mai Khôi. Cô bé khóc nức nở không thành tiếng, một mực trách bản thân mình không tốt, mình sai rồi, mình quá xấu xa. Tiểu Tiểu chưa từng gặp Mai Khôi đau lòng như thế bao giờ, khiến cô sợ hãi chẳng biết làm thế nào, hai đứa trẻ này vì sao lại đến mức như vậy cơ chứ?



Buổi tối hôm đó, Nghiêm Lạc không đưa Nghiêm Cẩn về, nhưng có gọi điện cho Tiểu Tiểu báo Nghiêm Cẩn không sao, vẫn bình an vô sự để hai mẹ con họ ở nhà yên tâm mà đi ngủ. Nhưng Nghiêm Cẩn không về, Mai Khôi chẳng tài nào yên tâm được, cô bé thức chong chong đợi cậu cả một đêm, song vẫn không thấy anh trai Nghiêm Cẩn quay về.



Vốn là học sinh ngoan, không có chuyện lớn gì, Mai Khôi không dám nghỉ học, Tiểu Tiểu lại nói với cô bé rất nhiều lần là Nghiêm Cẩn không sao, đang ở cùng bố Nghiêm Lạc, nên ngày hôm sau Mai Khôi được đưa về lại trường học. Cô bé gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn, vẫn chẳng có ai nghe máy, lại gọi điện cho bố Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc an ủi cô bé, nói Nghiêm Cẩn đang bận, lúc này hai bố con đang có nhiệm vụ lớn, cho nên không tiện nghe máy.



Ở đầu dây bên này, Mai Khôi im lặng giây lát, rồi trực tiếp hỏi thẳng luôn: “Có phải anh trai rất giận con, không muốn để ý đến con nữa không ạ?”.



“Làm sao có thể chứ, đừng nghĩ lung tung, con cố gắng học cho tốt, đợi hoàn thành xong công việc, bố sẽ đưa Nghiêm Cẩn về.” Đối với Mai Khôi mà nói, lời của Nghiêm Lạc không hề có sức thuyết phục, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn vâng lời.



Tắt điện thoại, nước mắt cô bé không sao kìm được, lại chảy dài. Cô bé nhớ đến những điều tốt anh trai Nghiêm Cẩn đối xử với mình, từ nhỏ đã bảo vệ mình, thích gì anh liền mua cho cái đó, hoặc cùng mình làm cái đó, ngay đến truyện tranh anh không thích, nhưng anh vẫn có thể sắm vào vai các nhân vật mà đọc cho mình hết lần này tới lần khác. Cô bé học không tốt thì anh dạy cho, thể chất cô bé không tốt thì anh tập luyện cùng, những ngày tháng cô bé đơn độc không có bạn bè, thì hằng ngày anh không quên hết lời dỗ dành…



Mai Khôi gào khóc, cô bé nhất định là người xấu nhất trên thế giới này, sẽ chẳng còn có ai khác đối xử với cô bé tốt như vậy nữa, vậy mà cô bé lại nhẫn tâm làm tổn thương trái tim cậu. Nghiêm khắc tự trách mình, Mai Khôi lại khóc nấc lên không thành tiếng, mang hai con mắt sưng mọng giống như bánh bao nước trốn trong ký túc xá ba ngày liền. Cô bé gửi cho Nghiêm Cẩn rất nhiều tin nhắn, nhưng chẳng biết nói lời gì hay, chỉ hết lần này đến lần khác nói xin lỗi cậu.



Mười ngày sau, Nghiêm Lạc quay lại, có điều bóng dáng Tiểu Ma Vương lại chẳng thấy đâu. Nghiêm Lạc nói với Mai Khôi, bên ngoài có vụ án rất quan trọng phải xử lý, cần Nghiêm Cẩn bí mật trông chừng, cho nên tạm thời cậu vẫn chưa thể quay về, nhưng cậu vẫn rất tốt, bảo Mai Khôi đừng lo lắng. Mai Khôi chỉ biết trả lời rằng “vâng”.



Nghiêm Cẩn mấy ngày nay cũng trả lời tin nhắn cho Mai Khôi, nói cậu không tức giận nữa rồi, là cậu tự giận dỗi vớ vẩn, bảo Mai Khôi đừng để trong lòng, cậu làm việc ở bên ngoài, tạm thời không thể quay về, dặn Mai Khôi nhớ chịu khó học hành, phải nghe lời bố mẹ. Mai Khôi gửi lại tin nhắn, “Vâng”.
Nghiêm Cẩn vui mừng, hét lên “Đúng, đúng đúng”, còn cho rằng người ta đã gặp được Mai Khôi rồi, không ngờ người đó lại trả lời: “Vậy được rồi, biết là ai rồi, nếu như nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ gọi điện cho cậu”.



Nghiêm Cẩn bỗng chốc ỉu xìu, lại tiếp tục gọi điện cho Cửu Thiên Huyền Nữ: “Huyền Nữ bà bà, nếu như có cô bé nào đến tìm con, người nhất định phải giúp con giữ cô bé ấy lại, sau đó gọi điện thoại cho con nhé. Chính là cô bé mà con đã từng cho người xem ảnh đó, cái cô bé con gọi là Con Rùa Nhỏ đấy. Vâng, vâng, đúng, nếu như nhìn thấy em ấy, nhất định người đừng để em ấy đi, đợi con đến đón em ấy về”.



Gọi điện thoại xong, Nghiêm Cẩn chạy đến công ty, leo lên sân thượng, đó là nơi trước đây hễ có chuyện vui gì cậu và Con Rùa Nhỏ đều đến tổ chức ăn mừng. Vậy mà, lúc này nó trống không vắng vẻ, được ai đó dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, nhưng lại chẳng có bóng dáng của Con Rùa Nhỏ. Nếu như cô bé vẫn ở lại thành phố này, vậy công ty và phía cảnh sát chắc chắn sẽ tìm được cô bé, nhưng chỉ sợ cô bé đã đi đâu đó ngoài thành phố rồi.



Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng thấy sợ, liệu cô bé có bị người ta lừa gạt gì không? Nhưng cậu lập tức phủ định khả năng này, Mai Khôi chính là người khó bị lừa gạt nhất trên thế giới này, những người đó có suy nghĩ xấu xa gì, Mai Khôi vừa nhìn là biết ngay. Vậy có phải cô bé đã có được manh mối gì mới không? Cô bé hễ bị kích động, liền một mình đi luôn?



Nghiêm Cẩn chẳng nghĩ ra được biện pháp gì, bèn gắng sức gọi Mai Khôi trong lòng: Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời.



Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy ai trả lời, Nghiêm Cẩn cứ hét liên hồi, cảm thấy tròng mắt đã bắt đầu nóng lên, vì sao cậu lại có thể làm mất Con Rùa Nhỏ của cậu được chứ? Hai người rõ ràng là thân thiết hợp nhau nhất trên thế giới này, có thể chia sẻ tất cả bí mật cho nhau, bọn họ là tổ hợp đệ nhất thiên hạ, có thể đánh đến vô địch thế giới. Nhưng vì sao cậu lại làm mất Con Rùa Nhỏ?



Bất chợt Ray đi đến, gõ cửa: “Tiểu Ma Vương, đã kiểm tra băng quay phim giám sát ga tàu rồi, Mai Khôi từng xuất hiện trên xe, nhưng cô bé ngồi chuyến tàu nào thì không biết”.



Nghiêm Cẩn nhìn Ray, đột nhiên hỏi: “Chú Ray, lần cuối cùng chú nhìn thấy Con Rùa Nhỏ là khi nào?”.



Ray ngẫm nghĩ, trả lời: “Là ba tuần trước, khi chú đến trường dạy cho bọn họ về phân tích hiện trường và kỹ năng giám sát”.



Trong đầu Nghiêm Cẩn, một vầng sáng bỗng lóe hiện: “Cháu nghĩ cháu biết em ấy đi đâu rồi, chú Ray, chú giúp cháu nói với bố cháu một tiếng, cháu đến thị trấn S, nếu như tìm được Con Rùa Nhỏ, cháu sẽ gọi điện cho mọi người”.



Dứt lời, Nghiêm Cẩn chạy ra ngoài như một làn gió, nếu như nói cậu còn giấu bí mật gì chưa nói cho Mai Khôi hay, vậy chỉ có một điều là chuyện về thân thế cô bé.