Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 57 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Nghiêm Cẩn trở mặt không vui trên suốt quãng đường, quay về đến trường, việc đầu tiên cậu làm chính là muốn Con Rùa Nhỏ đi thay áo, cậu bồn chồn đợi ở dưới lầu, hai tay khoanh trước ngực, nỗi buồn bực trong lòng không sao tiêu tan được.



Mai Khôi nhanh chóng thay áo ra, nhìn thấy Nghiêm Cẩn mặt mũi ủ dột đứng trơ ra ở đó thì cảm thấy rất buồn cười. Bây giờ đã là sẩm tối, ánh mặt trời đã sắp mất dạng, Nghiêm Cẩn đứng đưới chiếc bóng của tòa nhà tranh sáng tranh tối, thân hình cao ráo trông khá ra dáng.



Mai Khôi không kìm được bật cười, đừng nhìn bộ dạng của cậu bây giờ thâm trầm bình tĩnh mà nhầm tưởng, thực ra cậu nam sinh này căn bản chính là thích chơi trò cáu kỉnh, lại thích giận dỗi, nói chuyện lớn tiếng, thích quát người. Đây chính là anh trai Nghiêm Cẩn của cô bé. Cậu nói cậu vẫn luôn thích cô bé, có thật không? Cô bé thật sự có thể sao?



Dường như phát giác ra ánh nhìn của Mai Khôi, Nghiêm Cẩn nhìn về hướng cô bé, bốn mắt chạm nhau, chỉ trong nháy mắt dường như mọi cảm xúc hỗn loạn rối rắm đều không còn nữa, Mai Khôi lấy lại tinh thần, người khác nhất định không thể, nhưng mà anh trai thì không có vấn đề gì, anh trai sẽ mãi đối xử tốt với mình, sẽ không ghét bỏ mình là tâm ngữ giả, sẽ không chê ghét mình nhạt nhẽo, sẽ không chê bai mình phản ứng chậm, sẽ không chê mình không xinh đẹp, sẽ không chê mình thấp, sẽ không chê mình chẳng biết ăn nói, sẽ không chê... Nhìn thấy Nghiêm Cẩn cười với mình, cuối cùng Mai Khôi không kìm được, cất bước chạy về phía cậu, dang tay ôm thật chặt lấy anh trai.



Bỗng chốc được yêu chiều, Nghiêm Cẩn thấy giật mình, ai da, Con Rùa Nhỏ của cậu lúc này biến thành nhiệt tình như vậy, nếu như không nắm chắc cơ hội này, cậu chính là tên đần độn. Nghiêm Cẩn bèn duỗi cánh tay ra, ôm thật chặt cô bé vào lòng. Xung quanh người qua kẻ lại, đều không kìm được muốn nhìn họ một cái. Nghiêm Cẩn bị nhìn thì thấy không vui vẻ, Con Rùa Nhỏ lúc này đỏ mặt, trông như được tô phấn, vô cùng xinh đẹp. Cậu không thích người khác nhìn cô bé, nên kéo cô bé bỏ chạy, hai người chạy thẳng một mạch đến rừng cây sau núi.



“Chạy không nổi nữa rồi, chạy không nổi nữa rồi...” Thể lực của Mai Khôi không bằng Nghiêm Cẩn, khi không còn cất bước nổi nữa, cô bé đành mở miệng cầu xin. Nghiêm Cẩn dừng bước, vừa thấy xung quanh không có người, trời cũng đã tối, trong rừng cây này yên tĩnh như tờ, cơ hội thật tốt, bèn kéo Mai Khôi lại gần, rồi cúi đầu sán đến muốn hôn cô bé.



Mai Khôi đang thở dốc, bỗng bị hành động của cậu dọa cho giật thót mình, vô thức lùi về sau một bước, tránh đi. Môi Nghiêm Cẩn vừa mới chạm đến bờ môi cô bé, nhưng thấy cô bé tránh đi, liền cau mày lại: “Không phải đã nói rồi sao?”.



“Hả?” Mai Khôi vẫn đang thẹn thùng, đầu óc chưa suy nghĩ được, nói rồi cái gì cơ?



Nghiêm Cẩn tiến đến phía trước một bước, Mai Khôi vô thức lại lùi một bước, vừa khéo đập “bốp” một tiếng vào cái cây lớn phía sau. Cô bé đau đến mức há miệng xuýt xoa, đang định duỗi tay ra xoa, lại thấy khuôn mặt Nghiêm Cẩn sờ sờ ngay trước mặt, vội vàng đứng thẳng người dậy, nghiêm túc ứng đối.
Miệng Nghiêm Cẩn bận rộn, cũng đáp lời trong đầu: “Như thế này rất tuyệt, anh thích, sau này đều phải làm như thế”. Lời cậu vừa nói xong, cảm xúc thẹn thùng liền cuộn trào trong lòng cô bé. Cuối cùng Nghiêm Cẩn bật cười thành tiếng.



Cô bé vùi đầu trong lòng cậu, khẽ gọi: “Anh trai, anh trai…”. Mai Khôi vẫn không dám tin, vì sao mà chớp mắt một cái, bọn họ đã ở cùng nhau rồi?



“Hồi đầu khi em ba tuổi, chắc chắn em đã gặp tiếng sét ái tình với anh rồi, thấy anh ưu tú, thông minh như vậy, trực tiếp theo đuổi anh thì quá khó, thế là em liền quyết định xuống tay với mẹ chồng trước, sau đó thu phục anh.” Cậu vừa mới lợi dụng được con gái nhà người ta, đã lại không biết xấu hổ mà tự khen mình.



Mai Khôi chẳng muốn tranh cãi với cậu chút nào, chỉ một mực mím chặt môi, ý bảo những lời này của Nghiêm Cẩn vô cùng ấu trĩ và vô vị. Mắt cô bé sáng long lanh, nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp, Nghiêm Cẩn dụi mũi vào mũi cô bé: “Cười gì mà cười, dù gì bây giờ anh cũng bị em thu phục rồi, em nhất định phải nghiêm túc chịu trách nhiệm với anh. Hằng ngày phải hôn anh, ở bên cạnh anh, phải dỗ cho anh vui vẻ, không được hai lòng, không được nhìn những nam sinh khác, sau này phàm là áo đôi không được mua, không được mặc”. Mua áo đôi trên đường đều không phải là một bộ duy nhất, hễ nghĩ đến có nam sinh khác mặc đồ giống Con Rùa Nhỏ, cậu liền khó chịu.



Lời này của cậu vừa nói xong, Mai Khôi cười càng dữ dội, cậu ấu trĩ như thế, vì sao cô bé lại cảm thấy cậu rất đáng yêu nhỉ?



Cùng là một vầng trăng sáng, cùng trong một đêm, nhưng địa điểm khác nhau, những việc xảy ra lại không giống nhau. Bên trường, Tiểu Ma Vương hài lòng, cuối cùng cậu đã được như mong muốn, song ở công ty, Hạ Bồi lại bị nhốt trong căn phòng nghỉ ngơi, được ăn được ngủ, nhưng trong lòng lại thấp thỏm chẳng yên. Cậu ta gọi cả một ngày, Hùng Đông Bình vẫn không đáp lại, cậu ta không biết thầy giáo mình đang ở đâu, có phải là vì quá xa nên chẳng cách nào tiếp nhận được ý thức của cậu ta không. Cậu ta lại lén lút gọi điện thoại cho thầy, gọi vào số điện thoại mà lần đầu tiên ông ta dùng khi tìm cậu, nhưng chỉ nhận được lời nhắc nhở số máy này hiện không liên lạc được.



Trong lòng Hạ Bồi sợ hãi, đứng ngồi không yên, không ngừng đi lòng vòng trong căn phòng. Cậu ta không biết đang xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không dám rời đi, cậu ta cũng không tìm ra được suy nghĩ trong đầu Happy, còn những người khác trong công ty mà cậu ta có thể dò trộm được tin tức thì lại đều không biết về chuyện cậu ta đến công ty. Hạ Bồi cảm thấy hình như xảy ra chuyện lớn rồi.



Đang trong lúc hoảng loạn, Hạ Bồi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Sinh thò đầu vào: “Hi, em trai”.