Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 61 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


“Thứ bịa đặt lung tung, dù có sức tưởng tượng hơn nữa cũng chỉ là lời thừa thôi. Chú không có hứng nghe cháu lảm nhảm. Hạ Bồi là người của hiệp hội bọn chú, nếu như chỗ cháu không thể xử lý vụ án này cho tốt, chú sẽ phải đưa cậu ấy quay về hiệp hội, trực tiếp hợp tác với phía cảnh sát.”



“Chú Phùng làm bộ làm tịch như thế chẳng có ý nghĩa gì cả. Phía cảnh sát và chúng cháu có quan hệ như thế nào, chú hợp tác cùng bố cháu lâu như vậy rồi, nếu như không biết thì có thể cố đoán thử xem. Nếu như đây vốn chỉ là vụ án của hiệp hội gì đó bọn chú thôi, cháu cũng sẽ không làm khó chú như thế này, nhưng đã liên quan đến bác sĩ X, thì sự việc quá lớn rồi.”



“Bác sĩ X?”, Phùng Quang Hoa cao giọng, ngữ khí hiện rõ nỗi kinh ngạc.



Nghiêm Cẩn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng: “Chú Phùng, hiệp hội bọn chú cứ cách một thời gian lại có người mất tích, nhiều năm như vậy rồi, toàn những vụ mất tích ly kỳ, tự để lại thư rồi đi, tử vong, di dân... tính ra cũng có đến mấy chục người rồi nhỉ? Năm đó chú đưa ra một ý kiến rất đúng, phải xây dựng trường học Nhã Mã, thu nạp những đứa trẻ siêu năng lực kia lại, trong những năm ấy, chú cũng thực sự rất tích cực đi tìm kiếm người có siêu năng lực ở khắp mọi nơi, đưa về trường, chú sáng lập ra hiệp hội, mang đến bến đậu cho những người không giống mọi người, để bọn họ có thể sống thật tốt, trong lòng bọn họ, chú là một vĩ nhân, là một người lương thiện, cho nên trước nay chưa từng có ai mảy may hoài nghi chú”.



Phùng Quang Hoa “hừ” một tiếng: “Vậy bây giờ cháu định chụp cho chú cái mũ như thế nào chứ?”.



“Chú biết đó, có một tập đoàn phạm tội phản xã hội thần bí, bọn họ lợi dụng năng lực của người có siêu năng lực để làm chuyện xấu, tư liệu chúng cháu lấy được từ phía cảnh sát nhiều đến mức chất đầy cả một chiếc tủ, điều này chú biết rõ. Thủ lĩnh của tập đoàn đó, chúng cháu đặt cho hắn một biệt danh là bác sĩ X. Căn cứ vào đầu mối tìm ra được cho thấy, hắn là một người đàn ông, IQ cao, học vấn giỏi, tinh thông y học, di truyền học, nhân loại học, điều này đương nhiên chú cũng biết rất rõ.”




Phùng Quang Hoa nỗ lực trưng ra nụ cười lạnh: “Bởi vì vẫn mãi không phá nổi vụ án, phát hiện nếu như mục tiêu là chú, tất cả đều có thể giải thích được, thế là cháu liền bỏ qua sự thực, đổ tất cả mọi chuyện lên người chú. Cháu nói chuyện che giấu ý thức vô tích sự gì đó là làm chuyện đen tối, chú cũng có một giải thích hợp lý, đó là do hứng thú. Chỉ cần có hứng thú, làm gì cũng hợp lý cả”.



Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, nhưng mà cháu lại cứ muốn nhốt chú lại, nhốt đến lúc cháu tìm ra được cái gọi là chứng cứ mới thôi. Bởi vì bao ngày chú không chọn, lại cứ chọn đúng vào ngày ngọt ngào của cháu để hành động, cháu vứt lại Con Rùa Nhỏ nhà cháu để đi xử lý chuyện của chú, khiến lòng cháu rất không thoải mái”.



Phùng Quang Hoa suy nghĩ rối loạn, nếu như động thủ, ông ta sẽ không có cơ hội giành thắng lợi, nếu như ông ta bó tay chịu trói, bọn họ không thể nào tìm được chứng cứ gì, cuối cùng cũng buộc phải thả ông ta ra. Lúc này Nghiêm Cẩn lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi khi chú căng thẳng nghe cháu vạch trần chú, nhất định chú không để ý đến việc che giấu ý thức gì đó”. Cậu chỉ vào Hạ Bồi: “Nếu như anh chàng này đủ thông minh, anh ta chắc có thể thăm dò được một số tin tức hay manh mối rồi”.



Hạ Sinh há miệng, khuôn mặt chờ mong, nhìn sang Hạ Bồi, vừa rồi anh ta nghe đến nhập hồn, không biết Hạ Bồi có nhanh nhẹn một chút không. May mà Hạ Bồi không phụ sự trông mong của mọi người, gật mạnh đầu: “Tôi có nghe, thực sự có chút manh mối rồi, quay về tôi sẽ sắp xếp lại”. Phùng Quang Hoa nghe thấy sắc mặt tái mét, nhưng vẫn rất cứng miệng: “Các cháu cứ điều tra đi, chuyện ta không hề làm, ta không tin các cháu còn có thể tạo ra được chứng cứ gì”.



Nghiêm Cẩn búng tay một cái, đột nhiên Tiểu Mễ dẫn theo hai người không biết từ đâu tới, áp giải Phùng Quang Hoa ra ngoài.