Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 63 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Một lúc sau Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn bàn về tình hình, họ đều cho rằng trong nhiều năm như vậy lần này là lần thực sự tiếp cận được với bác sĩ X. Nhưng Nghiêm Lạc lại không biết rằng mục đích Phùng Quang Hoa sáng lập ra Hiệp hội siêu năng lực là để cung cấp hàng cho bác sĩ X, trước khi trường học Nhã Mã thành lập, anh cũng Cừu An đã tiếp xúc với Phùng Quang Hoa, đích xác là ông ta làm rất nhiều việc cho người có siêu năng lực, nếu không thì, Nghiêm Lạc cũng sẽ không thành lập trường học thu nhận những đứa trẻ siêu năng lực kia.



Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, vì điều gì, ông ta lại biến thành như bây giờ. Hôm nay ông ta quyết không mở miệng, còn che giấu toàn bộ ý thức của mình, hoàn toàn không hề có chút dáng vẻ muốn hợp tác nào. Nhưng Nghiêm Lạc tin là ông ta sẽ cầm cự chẳng được lâu nữa, anh bảo Nghiêm Cẩn tập trung xem xét vật chứng, số điện thoại Hùng Đông Bình từng liên lạc cũng phải theo dõi sát sao. Cái chết của Tần Nam có lẽ đã đánh rắn động cỏ, Hùng Đông Bình không liên lạc chính là dấu hiệu. Cho nên bắt buộc phải tranh thủ thời gian, lần này nhất định không thể bỏ lỡ nữa.



“Thời gian và địa điểm Hạ Bồi hẹn với ông ta đã lấy được rồi, so sánh với trước đó Con Rùa Nhỏ thăm dò ra được, không có vấn đề gì. Lúc ấy chúng ta đều có camera giám sát con đường của khu vực xung quanh, đều không tìm ra được điều gì, bây giờ sẽ nhìn lại một lượt từ đầu. Bởi vì sợ tin tức bị lộ, nhân viên thao tác đều phải là Thần tộc, kỹ thuật của bọn họ không tốt như đám chú Ray, cho nên hiệu suất sẽ chậm hơn một chút. Theo lý mà nói năng lực của Hùng Đông Bình có hạn, lúc liên lạc với Hạ Bồi sẽ không ở cách quá xa. Chúng ta mở rộng phạm vi ra đến máy camera giám sát của năm con đường, chỉ cần khi ông ta có xuất hiện trên phố, hoặc ngồi trên cùng một chiếc xe, đối chiếu so le, chúng ta sẽ nhất định có thể tìm được. Ngoài ra, về phía Hạ Bồi, chúng ta sẽ sắp xếp để anh ta gọi Hùng Đông Bình, dẫn dụ ông ta ra ngoài.”



Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, coi như là hài lòng với sự sắp xếp của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn lại nói: “Mẹ của Con Rùa Nhỏ nhẫn nhịn không đi tìm Con Rùa Nhỏ nhiều năm như vậy, lại trốn kín như thế, chúng ta giả thiết là vì bảo vệ con gái, vậy thì chỉ cần để bà ấy nhận thấy, Con Rùa Nhỏ trước mắt rất an toàn, sự xuất hiện của bà ấy sẽ không mang đến nguy hiểm cho Con Rùa Nhỏ, như vậy có phải là cũng có thể khiến bà ấy chủ động hiện thân không? Con cảm thấy, đáp án của rất nhiều bí mật sẽ ở chỗ mẹ của Con Rùa Nhỏ”.



“Nhưng mà làm thế nào để bà ấy biết, hơn nữa chắc chắn tin rằng có thể tin tưởng được chúng ta? Mai Khôi những năm nay chẳng phải vẫn luôn thử dùng tâm ngữ liên lạc tìm bà ấy sao? Bà ấy chắc đã che giấu bản thân mình. Nếu như chúng ta khua chiêng gióng trống, trái lại còn nguy hiểm”, Nghiêm Lạc cảm thấy biện pháp này trên lý luận thì là như vậy, còn về thực hiện lại tạm thời không có tính khả thi. Nghiêm Cẩn cũng thừa nhận, phương pháp còn cần phải cân nhắc thêm. Bây giờ Phùng Quang Hoa bị bắt, đối phương nhất định cũng trông chừng đám người Nghiêm Lạc, nếu như bọn họ có động tĩnh gì lớn, nhất định cũng không che giấu được, trước mắt tiền đề hành động của tất cả mọi chuyện vẫn là phải lấy việc che giấu tốt cho Mai Khôi làm đầu.



Lúc này hai bố con đã định xong việc, nói cũng đã gần ổn hết rồi, điện thoại của Nghiêm Cẩn vang lên, cậu vừa nhìn ảnh của Con Rùa Nhỏ trên màn hình hiển thị đang cười ngọt ngào với mình như vậy, liền vui mừng cầm điện thoại lánh sang một bên nghe: “Con Rùa Nhỏ, em nhớ anh rồi sao?”. Sự sến súa trong giọng nói của cậu khiến ông bố Nghiêm Lạc buồn nôn đến nhíu mày lại, đang nghĩ mình lúc đầu có phải cũng có cái bộ dạng như thế này không, thì điện thoại của anh cũng vang lên.



Nghiêm Lạc nhìn xuống, được đó, trùng hợp như vậy, là Heo Con của anh. Anh nhận cuộc gọi, vẫn như thường lệ Tiểu Tiểu sẽ cất giọng trước: “Ông Nghiêm, ông có biết rằng ma trảo của con trai anh đã duỗi đến phía Mai Khôi rồi không?”.



Nghiêm Lạc vô thức nhìn Nghiêm Cẩn đang ôm lấy điện thoại cười rất buồn nôn ở bên kia, hắng giọng, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?”. Trong lòng anh nghĩ đâu chỉ là biết, Tiểu Ma Vương con trai nhà anh hiện tại còn đang khua ma trảo ở ngay trước mặt anh kia kìa.



“Làm sao vậy? Còn có thể làm sao chứ? Hôm nay em gọi điện thoại bảo Mai Khôi về nhà ăn cơm, nhìn thấy thần thái con bé không bình thường, liền hỏi con bé, kết quả con bé nói nó và anh trai đang hẹn hò”, giọng nói của Tiểu Tiểu ở đầu dây bên kia rất kích động.



“Heo Con, bình tĩnh một chút”, Nghiêm Lạc không thể không cất tiếng xoa dịu.



“Làm sao có thể bình tĩnh được đây, đó là Mai Khôi của nhà chúng ta, con bé tuổi còn nhỏ như vậy đã bị lừa như thế rồi?”



Khuôn mặt Nghiêm Lạc tối sầm: “Người lừa con bé đó hình như là con trai ruột của em, Heo Con. Lừa thế nào, chẳng phải con bé vẫn ở trong nhà chúng ta sao?”.




Chẳng dễ dàng gì mới cầm cự được đến lúc ăn cơm xong, cuối cùng Nghiêm Lạc giải cứu cho con trai một mẻ, bằng cách kéo Tiểu Tiểu về phòng. Nghiêm Cẩn nhanh chóng kéo Con Rùa Nhỏ về phòng, trong lòng nghĩ như thế này mới đúng, hai bố con người nào tình cảm với người của người đó, chẳng ai làm trở ngại đến ai.



Mai Khôi vừa vào phòng liền bị xử lý, thần công cù của Tiểu Ma Vương chỉnh cho cô bé vừa cười vừa chảy cả nước mắt, cuối cùng đùa đến đau bụng, Nghiêm Cẩn lại đau lòng, một mực trách mình quả nhiên là không biết chừng mực, ôm lấy cô bé nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô bé.



“Hôm nay mẹ đã nói gì với em vậy?”



“Mẹ hỏi em có muốn ở bên anh cả đời không.” Mai Khôi ôm lấy Nghiêm Cẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào lồng ngực cậu, khẽ nói: “Mẹ nói một đời của anh sẽ rất dài, rất dài, dài giống như bố Nghiêm Lạc vậy, mẹ hỏi em, có dám ở bên anh cả đời không”.



Vấn đề này lại là chuyện Nghiêm Cẩn trước nay chưa từng nghĩ đến, cậu khẽ hôn lên trán cô bé: “Vậy em nói thế nào?”.



“Em nói em muốn.” Bốn tiếng này ngữ khí không hề nặng nề, mềm mại như ngữ điệu vốn có của Mai Khôi, nhưng lại tác động mạnh mẽ lên trái tim Nghiêm Cẩn, cậu ôm thật chặt lấy cô bé. Mai Khôi lại nói: “Em bảo với mẹ Tiểu Tiểu, nếu như em không còn ở bên anh nữa, anh sẽ giận dỗi không ăn cơm, anh đói em sẽ đau lòng”.



Nghiêm Cẩn cười: “Vậy mẹ nói thế nào?”.



“Mẹ giống hệt như anh, chỉ cười.”



“Sau đó thì sao?”



“Sau đó mẹ nói, mẹ muốn dạy em tu tiên. Mẹ nói yêu đương rất đơn giản, nhưng mà sống cả một đời lại rất khó, đặc biệt là một đời dài giống như anh và bố, mẹ bảo em phải dũng cảm.”



“Ừm.” Nghiêm Cẩn bỗng chốc chẳng hiểu sao tròng mắt nóng lên, mẹ luôn bóc mẽ cậu, nhưng mà lại đối xử với cậu tốt nhất. “Mẹ nói đúng đó, Con Rùa Nhỏ, phải dũng cảm, cuộc đời này của anh đã giao cho em rồi.”