Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 9 :

Ngày đăng: 21:04 21/04/20


Đợi khi Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu chạy đến, các bạn nhỏ bị thương đều được đưa đi bệnh viện rồi, Nghiêm Cẩn đứng thẳng đơ trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Mai Khôi dựa vào bên cạnh cậu rớt nước mắt, tóm chặt tay cậu không chịu buông ra.



Hỏi rõ nguyên do xong, Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu đưa hai đứa trẻ về nhà. Về đến nhà, anh chẳng nói lời giáo huấn nào cả, chỉ bảo Nghiêm Cẩn đứng chịu phạt trước, việc trong nhà giao cho Tiểu Tiểu, sau đó đích thân đến bệnh viện xử lý họa do con trai gây ra.



Mai Khôi vẫn cứ nắm tay Nghiêm Cẩn, cậu bị phạt đứng, cô bé cũng đứng cùng, Nghiêm Cẩn đẩy cô bé ra, nhưng cô bé không đi. Tiểu Tiểu thở dài, rót nước cho hai đứa trẻ, lại lấy khăn bông đến lau mặt cho Mai Khôi, phát hiện cô bé hơi sốt, bỗng giật thót mình, buổi sáng lúc ra ngoài vẫn còn rất tốt, tại sao lại bị sốt?



Cô kéo Mai Khôi đến sofa ngồi, Mai Khôi lại không chịu, gắng sức lắc đầu, Tiểu Tiểu hỏi cô bé có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, cô bé cũng lắc đầu. Tiểu Tiểu phát hiện Mai Khôi lại không nói chyện giống như buổi tối hôm đó, cô thầm ghi nhớ trong lòng, dự định phải nói chuyện cẩn thận với Mai Khánh Hải tình trạng của Mai Khôi. Cô lấy nhiệt kế ra kiểm tra thân nhiệt cho Mai Khôi, còn may, chỉ là nhiệt độ hơi cao một chút. Tiểu Tiểu không muốn cho trẻ con uống thuốc bừa bãi, dự định để quan sát thêm rồi tính, nếu như nhiệt độ tiếp tục tăng cao thì sẽ đưa đi bác sĩ.



Nghiêm Lạc đi bệnh viện rất lâu mà chưa có quay về, Tiểu Tiểu khuyên nhủ Mai Khôi không có tác dụng, liền đi làm việc của mình, để hai đứa trẻ tự đứng chịu phạt. Nghiêm Cẩn cứ đứng đó, sắp đứng không nổi, cậu rất muốn đi vệ sinh, nhưng mà lần này gây ra họa quá lớn, cậu cũng không dám lỗ mãng, nên đành nhịn.



Mai Khôi ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu, đột nhiên giơ ngón tay trỏ lên làm biểu tượng im lặng với cậu, sau đó kéo cậu đến nhà vệ sinh, đẩy nhanh cậu vào trong, sau đó bản thân mình đứng bên ngoài canh gác. Phương thức đi vệ sinh lén lén lút lút giấu giếm kiểu này khiến Nghiêm Cẩn cảm thấy vui vẻ, không để tâm nghĩ xem làm thế nào Mai Khôi biết cậu muốn đi vệ sinh. Cậu mau chóng xả nước, rồi chạy ra ngoài áp thấp giọng hỏi: “Em có muốn đi không?”.



Mai Khôi đáng yêu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, liều gật gật đầu, cũng đi vào trong. Hai đứa trẻ đi vệ sinh xong, lại lén quay lại chỗ bị phạt ban đầu đứng nghiêm chỉnh. Nghiêm Cẩn xoa xoa đầu Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, em yên tâm đi, bố mẹ sẽ không đánh em, anh cũng không sao, anh bị bố đánh quen rồi, đau một chút là khỏi ngay”.



Mai Khôi mím miệng, lắc lắc đầu, Nghiêm Cẩn hỏi: “Em muốn nói là bố anh sẽ không đánh anh?”. Thấy Mai Khôi gật gật đầu, Nghiêm Cẩn nói: “Chuyện đó không thể nào, bố anh chắc chắn phải đánh anh, nhưng mà em đừng lo lắng, ông ấy sẽ không đánh chết anh, dù gì anh cũng là con ruột ông, nếu đánh chết anh rồi, ông làm sao ăn nói với mẹ anh được”.



Mai Khôi vẫn lắc đầu, dáng vẻ buồn bã. Nghiêm Cẩn còn muốn an ủi cô bé, thì cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa, là Nghiêm Lạc về nhà. Nghiêm Cẩn vội vàng đứng thẳng lên, cậu trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bố.



Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng mở cửa cũng từ bếp đi ra, nhìn thấy Nghiêm Lạc liền hỏi: “Thế nào rồi? Những đứa trẻ kia bị thương nặng không?”.



“Còn may.” Nghiêm Lạc hôn lên gò má của bà xã: “Anh xử lý xong cả rồi, đã nói chuyện ổn thỏa với những phụ huynh kia rồi, đừng lo lắng”. Anh chuyển hướng đến phòng khách, lạnh lùng nói với Nghiêm Cẩn: “Con đi theo bố”.



Nghiêm Cẩn không dám thở mạnh, đi cùng bố, Nghiêm Lạc mở cửa ra, dẫn cậu đi ra ngoài. Mai Khôi bám sát phía sau, nhưng bị Tiểu Tiểu giữ lại: “Mai Khôi, chú có chuyện phải nói với anh Nghiêm Cẩn, cháu ở nhà cùng cô có được không?”



Ánh mắt Mai Khôi đăm đăm nhìn Nghiêm Cẩn bị đưa ra ngoài, hai mắt bắt đầu đầy nước. Tiểu Tiểu ôm cô bé vào lòng an ủi, lại đo thân nhiệt cho cô bé, còn may không tăng nữa rồi. Cô thở dài, thực ra trong lòng cũng không biết rốt cuộc ông Nghiêm nhà cô dự định phạt con trai như thế nào.



Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn đi mãi, nhưng lại không bắt đầu giáo huấn, Nghiêm Cẩn càng đi càng chột dạ, bố sẽ không dự định tìm chỗ nào đó chôn cậu đấy chứ? May là chẳng mấy chốc sau, Nghiêm Cẩn nhìn thấy cao ốc Đế Cảnh, trong lòng cậu vững tâm hơn một nửa, xem ra là muốn đưa cậu về công ty xử lý.




“Anh trai, là em đó. Hôm nay chú muốn phạt anh như thế nào, vì sao anh nói sau này sẽ không cùng em đi học nữa? Anh đừng tức giận em.” Giọng nói của Mai Khôi nghe có vẻ rất hoảng hốt, nhưng rõ ràng là đau lòng, khiến Nghiêm Cẩn rất lo lắng.



“Không có, không có, anh không giận em.”



Mai Khôi hình như lại nói gì, nhưng Nghiêm Cẩn nghe không rõ. Cậu lo lắng, bò ra ngoài cửa sổ, thuận theo đường ống nước trèo xuống, đến bên cửa sổ phòng của Mai Khôi, cửa lại đang đóng. Cậu gõ gõ, Mai Khôi rất nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cửa sổ, cô bé gắng sức kéo mở cửa sổ, Nghiêm Cẩn trèo vào trong.



“Em nói cái gì anh nghe không rõ, liền xuống đây. Con Rùa Nhỏ, em đừng buồn, anh không giận em, bố anh bảo anh nghỉ học, sau này anh không thể đi học cùng em nữa, nhưng mà, anh sẽ bảo các bạn tốt của mình trong trường chăm sóc em, không để những đứa trẻ xấu kia bắt nạt em.”



“Anh...” Không thể cùng nhau đi học nữa, Mai Khôi nghĩ đến là buồn.



“Đừng khóc, anh lợi hại lắm, chỉ kém bố anh một chút xíu thôi, anh sẽ biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm được giải phóng, đến khi đó anh đến trường học tìm em.”



Cặp mắt to của Mai Khôi đong đầy nước, gật gật đầu.



Nghiêm Cẩn kéo tay, đưa cô bé quay lại giường, nói với cô bé: “Nếu không thì, đợi bố anh bớt giận, anh đi xin phép bố, anh về nhà sớm một chút, cùng mẹ đi đón em, anh đi đón em tan học có được không?”.



Mai Khôi mỉm cười trong dòng lệ, cặp mắt sáng lên, chiếc má lúm đồng tiền nhàn nhạt, Nghiêm Cẩn nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy mềm mại thoải mái, cậu nói: “Con Rùa Nhỏ, em yên tâm, sau này anh sẽ không để người khác ức hiếp em. Em muốn điều gì, anh nhất định giúp em làm được”.



Rất lâu sau Mai Khôi chẳng nói gì, đột nhiên nhỏ tiếng nói: “Anh, em muốn mẹ”.



“Sao, chuyện đó, anh bảo bố anh giúp em tìm.”



“Nhưng mẹ nói, đừng tìm bà.” Mai Khôi chu chiếc miệng nhỏ lên, phụng phịu đáng yêu: “Nhưng em vẫn nhớ mẹ, đợi em lớn rồi, em tự tìm”.



Nghiêm Cẩn xoa xoa đầu cô bé, nghe cô bé rủ rỉ nói về mẹ, cậu đột nhiên thắc mắc: “Con Rùa Nhỏ, giọng nói của em nhỏ như thế này, lại đóng cửa sổ, vì sao em gọi anh, anh có thể nghe thấy?”.