Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:42 18/04/20


Một bóng người cao to đứng yên chỗ ngạch cửa, người trẻ tuổi kia nheo đôi mắt say khướt lại, thấy rõ bộ dạng người tới.



Đối với nhân loại bình thường mà nói, đó là một người đàn ông cao lớn đến quá phận, đường cong gương mặt cứng rắn như được rìu đục khắc, hắn có hai mắt hãm sâu, giờ khắc này sâu trong hai con mắt màu xanh lục kia bạo ngược đã đầy đến sắp tràn ra ngoài.



Mà khiến người chú ý nhất, là trong tóc đen của hắn nhô ra hai cái sừng tráng kiện cứng rắn, đỉnh sừng sắc nhọn.



Không cần có kiến thức phong phú cỡ nào, chỉ cần nhìn một chút là có thể dễ dàng nhận ra, đây mới thực sự là… Sừng ác ma!



Lúc này người trẻ tuổi mới hậu tri hậu giác phát hiện trận kêu sợ hãi vừa nãy cũng không phải là bởi vì diễn thuyết đặc sắc của gã, đoàn người đã bắt đầu sợ hãi chạy tứ tán, gã lại bị doạ mềm nhũn tay chân, ánh mắt hung ác của ác ma kia dường như giống lợi kiếm, đóng gã ở trên ghế.



“Ngươi sờ soạng sừng của cậu ta?” Ác ma hai bước liền vượt đến trước mặt gã, lặp lại.



“Không không không, tôi không có, không có mò, tôi đang khoác lác…” Người trẻ tuổi sợ đến run lập cập, lời đầu không khớp lời sau nói, “Tôi khoác lác, ác ma đại nhân, là người của giáo đình buộc tôi dẫn đường…”



Ác ma sắc mặt âm trầm nhấc cổ áo của người trẻ tuổi lên, lại nói: “Ngươi còn thường xuyên dẫn người đánh cậu ta.”



Để dỗ hắn vui vẻ, bán nhân loại kia mấy ngày nay mỗi ngày ôm hắn tán gẫu, nói hiểu biết mỗi ngày, liền giảng dĩ vãng của mình, cũng không quản một động vật nhỏ có thể nghe hiểu tiếng người hay không.



Động vật nhỏ tự nhiên nghe không hiểu, mà không có nghĩa là Ma vương khôi phục thân thể ác ma cũng không hiểu.



Người trẻ tuổi run lẩy bẩy nói: “Đó là bởi vì… Đều là, đều là ả đàn bà Emily kia gây xích mích! Cô ta thấy tiểu bạch kiểm kia — tiểu, tiểu ác ma đại nhân, dáng dấp đẹp trai… Chúng tôi…”




“Người thân mất tích?” Kỵ sĩ chỉ chỉ một cái thông báo tìm người, “Cậu cũng là người thân của Parder này sao?”



Tối hôm qua cậu đã chia sẻ tin tức này với mèo của cậu, Ivan phản ứng nhanh chóng nói: “Không sai, chính là hắn, cũng ly kỳ mất tích đã mấy ngày, trong nhà rất gấp. Đại nhân, cho nên có ác ma hay không…”



Cậu còn chưa nói hết, một thanh niên cao gầy đi tới, trực tiếp bỏ thông báo tìm người này đi.



“Ai ai! Làm gì?” Kỵ sĩ quát hỏi.



Thanh niên kia gầy gò cao cao, dáng dấp rất nhã nhặn, y khách khí đưa cho kỵ sĩ một tấm bằng chứng, “Đại nhân nhà tôi đêm qua đã về nhà, tôi đến thu hồi thông báo tìm người đó.”



Kỵ sĩ hoài nghi nhìn về phía Ivan: “Cậu không phải cũng đang tìm Parder?”



Hàng nhái đụng phải chính chủ, Ivan thầm nghĩ xui xẻo, cậu xiết chặt truyền tống phù trong túi, miễn cưỡng che lấp nói: “Há, có đúng không… Tối hôm qua hắn trở về rồi? Thật ra tôi là bạn hắn, trở về là tốt rồi, ha ha… Vậy thì không sao.”



Quản gia đầy hứng thú nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của người pháp sư kia.



Tuy rằng lớn lên mi thanh mục tú, dáng dấp nhân loại nhu nhược, nhưng y là ác ma cao cấp như vậy vẫn có thể mẫn cảm nhận ra được.



Yếu ớt, khí tức của đồng loại.