Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 15 :

Ngày đăng: 09:43 18/04/20


Bán nhân loại cả người là máu, toàn thân đều nhiễm phải khí vị của ác ma khác.



Ma vương cúi đầu đánh giá, khó chịu hơi nheo mắt lại, hoàn toàn quên mất mình mới là kẻ cầm đầu.



Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng bán nhân loại không có mũ dưới ánh mặt trời. Khả năng đây quả thật cũng là lần đầu tiên Ivan chủ động cởi mũ của mình ở bên ngoài.



Một đầu tóc màu nâu xoăn nhẹ hơi có chút ngổn ngang của cậu, dưới ánh mặt trời hiện ra càng thêm ấm áp và xoã tung.



Ivan ngồi dưới đất, tốn sức ngẩng đầu lên, thấp thỏm chú ý thần sắc ác ma cao to này, nỗ lực giãy chết: “Đại, đại nhân… Tôi là ác ma, không thể ăn…”



“À.” Ma vương nghe không chú ý chút nào, toàn bộ cả người đều bị hai sừng nhỏ đã lâu không gặp — kỳ thực cũng không đến bao lâu — hấp dẫn.



Sờ lên khẳng định rất tuyệt.



Cho nên, tại sao lại không chứ? Hắn mặt không thay đổi nghĩ, nơi này là địa bàn của hắn! Hiện tại hắn nên đi mạnh mẽ nắm lấy cặp sừng nhìn qua cực kỳ non nớt kia, hảo hảo hưởng thụ bộ dáng bán nhân loại gan to bằng trời này gào khóc xin tha một chút.



Ma vương tiến lên một bước, Ivan sợ đến co lại thành một cục, nhắm hai mắt lại.



Một giây sau, có thứ gì dùng loại lực đạo cẩn thận đụng một nhánh sừng ác ma nhỏ của cậu một cái. (chẹp…)



Ivan mê mang mở mắt ra, ác ma cao lớn kia liền chắp tay sau lưng đứng cách hơn một bước.



Xảy ra chuyện gì? Ivan nghi hoặc vươn tay sờ sờ nhánh sừng kia, liền ngẩng đầu nhìn cành cây lá xanh rậm rạp trên đỉnh đầu một chút. Đại khái là có lá cây rớt xuống đây nhỉ?




“Từ ngày hôm nay tầng kia đổi tên gọi thành địa lao.”Ma vương đánh gãy y, sau đó bỗng nhiên khôi phục âm lượng bình thường, ra lệnh, “Giải người này đến trong địa lao nhốt lại.”



May là Ma vương từ trước đến giờ không giảng đạo lý, quản gia đã thân kinh bách chiến, sắc mặt không đổi nói: “Vâng, bệ hạ.”



Ma vương bệ hạ uy nghiêm gật gật đầu, vừa xoi mói vừa ghét bỏ quan sát Ivan một lần.



“Đi rửa sạch sẽ, ngươi bẩn chết rồi.” Sau đó liền chuyển sang quản gia, “Đến tầng 5 lấy một bộ quần áo cho cậu ta.”



Tầng 5 là tủ quần áo của Ma vương bệ hạ.



Quản gia không nói ra bất kỳ đáng nghi nào, phảng phất đây là một mệnh lệnh tầm thường, cung kính nói: “Vâng, bệ hạ.”



Ivan bị ghét bỏ quá bẩn hậu tri hậu giác liếc mắt nhìn áo choàng tất cả đều là máu của mình.



Cậu đã nghe ra, ác ma muốn ăn cậu là Ma vương Ma giới. Đại khái Ma vương ăn đồ ăn tương đối chú ý, cho nên mới mang về chuẩn bị rửa sạch mới ăn.



Ivan khóc không ra nước mắt, mèo mất rồi, mình sẽ bị ác ma ăn hết, thật không có nhân sinh nào xui xẻo hơn của cậu.



Ma vương sâu sắc cảm thấy mình cần phải mau chóng làm quen pháo đài của mình một chút.



Sau khi trở về từ nhân giới, làm gì cũng không sao có hứng nổi, đến pháo đài hoàn công đều không xem thật kỹ một lần, chỉ biết công năng mấy tầng lầu trong đó, cái này không thể được, như vậy thì làm sao khoe khoang với bán nhân loại? Còn có đồ ăn, hừ, nhiều lần bán nhân loại nhìn chằm chằm thịt khô chảy nước miếng, tưởng mình không biết sao? Cũng không biết bán nhân loại có thể ăn được thịt của Ma giới hay không? Mình còn chưa thoả thích dằn vặt cậu ta đâu, nhỡ không cẩn thận chết rồi chẳng phải là lợi cho cậu ta quá rồi? Đợi lát nữa vẫn là để cho quản gia tới nhân giới mua chút thịt…



Ma vương tâm sự nặng nề đi lên lầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hỏi:



“Đúng rồi, ngươi mới vừa nói chuyện quan trọng gì muốn báo cáo?”



Quản gia không nói liếc mắt nhìn Ivan, Ivan vừa kinh vừa sợ nhìn y.



“… Không có việc gì. Tôi dẫn cậu ta xuống, ngài bận rộn đi, bệ hạ.”