Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn
Chương 18 :
Ngày đăng: 09:43 18/04/20
Tối hôm đó, Ma vương đi đến phong ngủ ở “địa lao”, nhìn thấy bán nhân loại kia đang nâng 《Bách khoa toàn thư sát trận hắc ma pháp cao cấp》 khêu đèn đêm đọc.
Ma vương: “…” Đã mấy ngày, có khó khăn như thế sao? Sớm biết đã nói cấp thấp rồi!
Ivan khép sách lại, “Bệ hạ. Tại sao ngài cũng tới?” Cậu thấy Ma vương nhìn chằm chằm sách trên tay cậu, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, “Ngài là đến nói việc sát trận cao cấp với tôi? Tôi đã làm theo nguyên lý cơ bản, chính là vật liệu trận pháp… Đó là cái gì?!”
Cậu nói đến một nửa, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, gắt gao tập trung bên eo Ma vương.
Nơi đó lộ ra một cái chóp đuôi lông bù xù màu đen tinh tế.
Ma vương không quá tình nguyện thò cái tay hắn vẫn luôn giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay nắm một cục lông nho nhỏ, đen thui.
Cảm thấy áp lực bị siết của mình biến mất, ấu miêu lạnh run nhấc đầu nhỏ lên, mở to đôi mắt ngọc lục bảo, kêu lên: “Meo.”
“Mèo của tôi!” Ivan không dám tin kêu lên, sững sờ tại chỗ cũ không dám tiến lên xác nhận, “Đây là mèo của tôi sao? Bệ hạ, ngài tìm mèo của tôi về?”
Ma vương không nói gì, thô bạo ném mèo về phía trước một cái, mắt lạnh nhìn Ivan xông lại tiếp nhận một nắm nho nhỏ này, ôm vào trong lòng vừa khóc vừa cười.
“Nhóc chạy đi đâu? Xin lỗi, anh đối với nhóc chưa đủ tốt, anh không cần tiếp tục phải dùng chú giam cầm, anh sẽ càng nỗ lực, cho nhóc ăn thịt càng tốt hơn, đừng không cần anh, đừng không cần anh…”
“Meo.” Con mèo nhỏ tỉnh tỉnh mê mê kêu.
Chờ Ivan thật vất vả khống chế được tâm tình, ngẩng đầu lên lần nữa, Ma vương đã rời đi chẳng biết tự lúc nào.
Mấy ngày gần đây quản gia sống rất khổ.
Từ khi y bắt một đống mèo nhỏ kia về, Ma vương bệ hạ liền biến đến mức dị thường âm trầm — so với lúc thường còn muốn âm trầm hơn. Cái này cực kỳ đáng sợ.
Có một lần hai người bọn họ bán ác ma thêm vào một con mèo đang cẩn thận ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Ma vương chẳng biết vì sao đột nhiên vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng quay người đi.
Nửa số thức ăn trên bàn đều bị chấn vỡ rồi, Ivan đang cho mèo ăn thịt và quản gia yên tĩnh ăn cơm đều sợ ngây người.
“Bệ hạ thật giống như không thích mèo.” Ivan đang bố trí sát trận bảo vệ pháo đài như hằng ngày, cậu vẽ xong một bút cuối cùng, một bên thu thập vật liệu rơi rải rác khắp mặt đất, một bên tán gẫu với quản gia, “Từ khi giúp tôi tìm mèo về, ngài ấy không bao giờ tiến vào phòng tôi, muốn nói chuyện với tôi đều là cho anh gọi tôi ra. Hơn nữa mèo của tôi cũng biến thành có chút kỳ quái…”
Tâm quản gia cả kinh, trên mặt lại làm bộ tùy ý hỏi: “Hả? Làm sao kỳ quái?”
Ivan liếc mắt nhìn mèo nhỏ vui chơi trên sân cỏ cách đó không xa, nghi ngờ nói: “Trước ở nhân giới, tôi nuôi nó ba tháng, nó đều không làm sao lớn được, lúc này mới không tới một tháng, tôi cảm thấy được nó… Thật giống mập không ít.”
Ma vương rốt cục vẫn nói ra: “Phép thuật có thể biến ác ma trở về kỳ ấu niên.”
“Có.” Quản gia nói, Ma vương còn chưa kịp cao hứng, liền nghe y nói tiếp, “Năng lực của người làm phép cần cao hơn so với người bị làm phép mới có thể thành công, ngoại trừ ngài, hẳn là tôi cũng không có vấn đề gì, tại sao bỗng nhiên ngài hỏi như vậy? Muốn đối phó người nào sao?”
Ma vương bỏ ý nghĩ hoang đường này đi, “… Không, thuận miệng hỏi. Đi thôi, đến địa lao xem có thích hợp hay không.”
Quản gia kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, ôm mèo cùng hắn đi ra ngoài.
Có thể y quên một chuyện quan trọng rồi, đó chính là Ivan từng nói, thả vật liệu xuống rồi sẽ đến tìm y.
Ivan vốn chuẩn bị đến tàng thư các tầng 17 tìm quản gia, nhưng mới vừa đi tới tầng 11 thì nghe thấy bên trong có động tĩnh.
Toàn bộ trong pháo đài Ma vương, chỉ có Ma vương, quản gia và cậu ở, mà Ma vương chưa từng hạn chế cậu không thể đi chỗ nào, Ivan không suy nghĩ nhiều, đi vào tầng trệt cậu chưa từng đặt chân qua này.
Hai vị ác ma cấp cao đang lựa mèo từ trong đống mèo, cảm thấy bán ác ma tới gần, thần sắc hai người đều biến đổi.
Quản gia bước nhanh ra ngoài, cản Ivan tìm theo tiếng mà đến lại.
“Quản gia đại nhân, quả nhiên là ngài ở đây sao?” Ivan thấy trong tay y trống rỗng, hỏi, “Mèo của tôi đâu? Đang ngủ ở nơi nào sao?”
“Đúng… Nó, tôi đặt nó ở tầng 17.”Quản gia thẳng đờ người đổ mồ hôi lạnh, một lòng muốn vội vàng dẫn cậu đi, “Tôi dẫn cậu đi lấy nhé. Đi bên này — “
Ma vương nghe hai người đi ra ngoài, tâm lý buông lỏng, bỗng nhiên con mèo dưới tay kêu một tiếng: “Meo.”
Ma vương: “…”
Quản gia: “…”
Ma vương ở trong phòng giam cùng quản gia ở ngoài phòng giam đều ngơ ngẩn, chỉ có Ivan phản ứng cực nhanh đẩy quản gia ra vọt vào.
Ivan: “…”
Cậu khiếp sợ cúi đầu nhìn mười mấy con mèo con màu sắc khác nhau, liền ngẩng đầu nhìn Ma vương đứng giữa đống mèo, cuối cùng đưa ánh mắt đặt trên người con mèo nhỏ mập mạp màu cam kia trên tay Ma vương.
Con này có vẻ như có chút quen mắt.