Bần Cùng Quý Công Chúa
Chương 25 :
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Philipps phu nhân sớm làm tốt cơm trưa chờ mấy cô cháu gái đến bái phỏng. Thấy Collins đường xa mà đến, bà thật cao hứng, vui rạo rực nghe hắn không ngừng ca ngợi phòng khách của bà.
“Con yêu, đồ ăn có thể không hợp khẩu vị của các con, các con cố mà dùng một chút đi. Phải biết rằng, Mary tuy rằng cho ta thực đơn, nhưng làm ra trình độ của nàng thật sự là so với lên trời còn khó hơn!” Philipps phu nhân cười tủm tỉm trêu ghẹo.
“Bất quá, cho dù như thế, dượng các con đối với trù nghệ của ta đã thực vừa lòng! Cám ơn con yêu!” Bà ôm lấy Mary, nhiệt tình hôn lên hai má nàng hồng nhuận, dùng thanh âm thấp không thể nghe thấy nói, ” Sau cơm trưa lại phòng của ta một chuyến, ta có cái cho con xem.”
Mary tự nhiên hôn lại bà, coi như cái gì cũng chưa nghe thấy.
Cơm trưa trong bầu không khí khoái trá chấm dứt, dì Philipps cũng là vị phu nhân yêu lải nhải, bà dễ dàng liền chống đỡ ở Collins ‘Hay nói’, cũng hợp thời đối với trình bày và phân tích của mỗ ta biểu hiện ra hứng thú cực cao, dẫn đường hắn đem đề tài từ trên người ân chủ của hắn dời đi.
Xem ra, Collins tính tình chỉ có phụ nữ đã ngoài 40 tuổi mới có thể chịu được, khó trách hắn nhận được vị kia de Bourgh phu nhân ưu ái. Mary vừa uống hồng trà vừa cảm thán.
Catherine cùng Ledia đề nghị đi ra ngoài dạo phố, thuận tiện tiêu thực, được Jane cùng Elizabeth nhiệt liệt hưởng ứng. Collins giống như dán thuốc cao lên lưng dính đi theo. Chỉ cần có cơ hội đại hiến ân cần với nhóm tiểu thư, hắn bình thường sẽ không tệ quá, mà hắn tự nhận là Mary đã là vật trong bàn tay hắn, không cần chú ý quá nhiều.
Tiễn bước bọn họ, Philipps phu nhân từ phòng lấy ra một phong thư màu trắng, đưa tới trong tay Mary.
“Dì, vì sao cho con thứ này?” Mary kinh ngạc giơ giơ lên chi phiếu ngân hàng Luân Đôn trong tay. 150 bảng Anh, đây chính là một khoản tiền lớn! Cũng đủ một hộ người thường áo cơm không lo trong hai năm.
“Đây là con nên được, Mary.” Mặt dì Philipps lộ vẻ xin lỗi, “Cậu con đem một hộp khăn tay con đưa cho tất cả đều bán đi, đây là tiền lời. Ông ấy cũng không muốn làm như vậy, nhưng đồ thêu của con rất xa hoa rất tinh xảo, một vị khách nhân phát hiện phi thường vui vẻ, quấn ông ấy rất nhiều ngày. Người nọ là một vị quý tộc, ông ấy cuối cùng không thể không khuất phục.”
Bán đi lễ vật cháu gái đưa cho mình, cậu Gardner lại tham tiền cũng không chịu được lương tâm khiển trách. Ông chỉ có thể đem toàn bộ tiền trả lại Mary, tiêu giảm tội ác.
“Như thế nào còn có mùi? Ngửi cũng rất tuyệt! Dì cảm thấy chính mình đều nhanh say! Con yêu, vì sao con muốn cho ta xem chúng nó? Nếu không có thể có được một cái khăn tay như vậy, dì sẽ khổ sở mấy ngày ngủ không yên!” Philipps phu nhân lộ ra biểu tình thương tâm muốn chết.
Mary bị nàng trêu chọc nở nụ cười, lật đến đáy hộp giấy, xuất ra một cái khăn tay thêu kim cúc, “Đây là cố ý tặng cho dì. Như vậy dì có thể ngủ. Trên khăn này con đã huân hương liệu, nghe nói quý tộc đều thích làm như vậy, nhưng con cam đoan hương vị con huân lên so với bọn họ huân càng kéo dài, mùi cũng rất tốt. Như vậy giá còn có thể lại nâng cao một chút.”
“Con có thiên phú kinh thương, đây cũng là truyền thống nhà chúng ta!” Philipps phu nhân tự hào hôn trán Mary, “Tuy rằng loại thiên phú này không mấy thể diện, nhưng chỉ cần chúng ta có thể qua ngày lành là được, con nói phải không đứa nhỏ? Dì sẽ mau chóng giúp con gửi ra ngoài, về chuyện phân chia, dì nghĩ Gardner nhất định sẽ đồng ý. Bất quá, dượng con cảm thấy con lấy quá ít, đến lúc đó con tự mình đi cùng dượng con đàm phán.”
“Chỉ cần có thể nuôi sống chính mình, thiên phú chính là thiên phú tốt.” Mary hôn lại dì, trong lòng cảm ấm áp. Chính bởi vì người nhà đáng yêu này, nàng mới có thể tại dị thế này sống sót.
Khi hai người đi ra, những khách nhân sớm hoà mình. Mấy vị quan quân đang chơi bài, các tiểu thư ngồi vây quanh ở bên người bọn họ quan khán, Elizabeth cùng George · Wickham ngồi ở góc nói chuyện phiếm, cùng một chỗ bộ dáng có vẻ thực thân mật.
Thấy Mary, Elizabeth biểu tình có chút mất tự nhiên, George · Wickham lại cười rộ lên, gật đầu thăm hỏi với Mary.
“Đứa nhỏ, đi qua cùng bọn họ một chút. Wickham tiên sinh là quan quân anh tuấn mê người nhất Meriton, con nhất định sẽ thích.” Philipps phu nhân đẩy thắt lưng Mary.
Mary thế mới biết nam nhân cùng Elizabeth ngồi một chỗ chính là Wickham trong truyền thuyết. Nàng thuận thế đi qua.
George · Wickham lập tức đứng lên nghênh đón, dáng người cao ngất, tươi cười như ánh sáng ngọc hoảng mắt các tiểu thư, cũng làm cho Mary nhíu mày không khoẻ.
Nàng đã nhìn ra, ánh mắt George · Wickham lóe ra, cử chỉ làm ra vẻ, rõ ràng là có ý dụ hoặc nàng. Nàng có chỗ nào đáng giá vị tiên sinh này nhớ thương? Này khó chơi!