Bần Cùng Quý Công Chúa

Chương 47 :

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Khi ba chị em trở lại Lang Vaughn cũng không có được Bennet phu nhân nhiệt liệt hoan nghênh, bởi vì bà đã sớm một bước nghe nói hôn sự của Collins cùng Charlotte. Bà luôn nghĩ đến nên thay con gái trù bị đồ cưới sẽ là mình, nhưng đối tượng lại đổi thành Lucas phu nhân, hơn nữa bà ta còn cả ngày tìm đến bà trưng cầu ý kiến. Cái loại tâm tình buồn khổ này lại tra tấn thần kinh yếu ớt của bà.



Bà không ngừng mắng Collins không tinh mắt, thề tuyệt không đến hôn lễ của hắn, sau đó ôm Mary ôn nhu an ủi, nói cho nàng nàng nhất định còn có thể tìm được người chồng tốt hơn. Bà vì nhà Bennet sắp mất đi tài sản cảm thấy đau lòng, nhưng không có gì có thể so sánh với tầm quan trọng của con gái.



Cũng may Jane mang đến tin tức tốt, tình cảm của nàng cùng Bentley lưu luyến hừng hực khí thế, còn kém một cái nghi thức kết hôn long trọng. Jane lần đầu tiên khẳng định nói cho mẹ, Bentley tiên sinh sớm hay muộn sẽ cầu hôn nàng.



“Cảm tạ thượng đế, nhà chúng ta rốt cục có tin tức tốt! Jane, con đã tìm được một người chồng tốt hơn bao giờ hết, con sau này nhất định sẽ hạnh phúc!” Bà ôm ngực cảm thán.



Nếu mẹ biết Mary từng cự tuyệt một ông chồng rất tốt, mẹ sẽ không cao hứng như vậy! Elizabeth buồn cười nghĩ đến, sau đó cùng Mary lặng lẽ rời khỏi phòng khách, để cho Jane đi ứng phó mẹ. Công lực thao thao bất tuyệt của bà một chút cũng không kém so với Collins, điều này làm cho Mary nhớ tới một câu tục ngữ Đại Hạ —— không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.



Mùa xuân lặng yên buông xuống, đi cũng vô thanh vô tức, bất tri bất giác các thiếu nữ đã cởi đi váy đông rất nặng, thay áo ngoài mỏng nhẹ hơn nhiều. Đi trong thành, qua mùa đông, mọi người cũng lục tục trở về, mà dân binh đoàn đóng quân ở trấn trên lại muốn chuyển đi rồi.



Catherine cùng Ledia lâm vào giữa lo âu. Các nàng rất mê luyến đồng phục đỏ, mất đi bọn họ, giống như sinh sống đều mất đi sắc thái. Ledia cùng vợ Đoàn Trưởng dân binh Đoàn Foster thượng tá là bạn tốt, nàng lại ầm ỹ muốn đi nhà nàng ở một đoạn thời gian, như vậy, trước khi nhóm đồng phục đỏ rời đi, nàng có thể cả ngày cùng bọn họ một chỗ. Nàng thậm chí ở trong đầu ảo tưởng trường hợp bốn năm vị đồng phục đỏ phong độ đồng thời vây quanh nàng tán tỉnh.



Nàng một mặt thẹn thùng, một mặt lại khó kìm lòng nổi. Nàng quấn quít lấy Bennet phu nhân để cho nàng đi Meriton, cũng cho nàng nhiều một ít bảng Anh đặt mua váy tham gia vũ hội.



Bennet phu nhân là người mẹ vô hạn sủng nịch con gái, bà không chút suy nghĩ sẽ đồng ý. Nhưng khi bà tìm người quản gia Mary muốn bảng Anh lại bị cự tuyệt nghiêm khắc.



“Mẹ nên quản giáo Catherine cùng Ledia cho tốt, mẹ. Hai đứa càng ngày càng kỳ cục, cả ngày trừ bỏ chơi đùa, tham gia vũ hội, cùng nhóm nam sĩ tán tỉnh, cái gì cũng đều không hiểu. Còn tiếp tục như vậy, hai đứa sớm muộn gì sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!”



“Con gái mười bốn năm tuổi đều là như thế này, chờ hai đứa trưởng thành tự nhiên thì tốt. Không nói gạt con, mẹ lúc còn trẻ cũng từng có một đoạn thời gian như vậy.” Bennet phu nhân không cho là đúng xua tay.



“Không được, mẹ để cho Catherine cùng Ledia đến gặp con. Mặt khác, không cần lén giúp hai đưa nó chuẩn bị xe ngựa, không có lệnh của con, công nhân nông trường sẽ không đồng ý cho mượn ngựa, đừng uổng phí khí lực!” Mary vùi đầu xem sổ sách, lạnh băng băng nói.




Raynolds phu nhân lập tức theo lời của nàng tán dương Darcy tiên sinh, nói hắn đối đãi tá điền nhân từ khoan dung độ lượng như thế nào, ngày bé lại là cỡ nào thông minh đáng yêu. Mary nghe được vui vẻ, bất tri bất giác liền trôi qua nhiều giờ.



“Chúng ta nên cáo từ, Raynolds phu nhân. Sắc trời đã không còn sớm.” Mợ Gardner nhìn nhìn ngoài cửa sổ, khó xử mở miệng. Bà còn tưởng rằng sẽ gặp được Darcy tiên sinh, nhưng bọn họ đợi lâu như vậy hắn vẫn không xuất hiện. Chuyện này thật đúng là không theo kế hoạch ban đầu.



“Dùng xong bữa tối lại đi đi!” Raynolds phu nhân vội vàng giữ lại.



“Không được, chúng tôi còn không có tìm được khách sạn, chỉ có thể lần sau lại đến bái phỏng.” Cậu Gardner tiếc nuối nói.



“Phu nhân, ngài đến xem khăn quàng này, không biết vì sao bị dão một mảng lớn!” Raynolds phu nhân còn muốn khuyên nữa, một nữ phó thất kinh chạy vào.



“Ôi, trời ạ! Các người thế nào biến thành? Đây chính là di vật phu nhân lưu cho Darcy tiên sinh, là tơ lụa chân chính đến từ Đông phương, gia tộc Fitz William truyền thừa vài thế hệ!” Raynolds phu nhân tiếp nhận khăn quàng xem xét, sau đó lo âu kêu lên.



“Nhất định là khi giặt quá mức dùng sức, khi phơi nắng liền xuất hiện vết dão. Loại tơ lụa truyền thừa vài thế hệ này phải đặc biệt chú ý bảo dưỡng, ti chất của chúng đã thực yếu ớt, tốt nhất dùng quả bồ kết hầm với nước lạnh tẩy.” Mary ôn thanh giải thích.



Khăn quàng là thuần màu đen, dùng tơ vàng thêu ra vân văn, điệu thấp lại lộ ra xa hoa, quả nhiên là điển hình thêu Đông phương, không nói ý nghĩa kỷ niệm, liền ngay cả giá cũng không thể tính ra.



Mary tiếp nhận khăn quàng lăn qua lộn lại xem xét, tư thái thong dong trấn định làm Raynolds phu nhân nôn nóng bình tĩnh trở lại.



“Đây là có vẻ Thục thêu đơn giản, nếu có sợi tơ cùng màu, ta nghĩ ta có thể làm cho nó khôi phục như lúc ban đầu.” Mary dùng hỏi ánh mắt nhìn về Raynolds phu nhân. Khăn quàng này có ý nghĩa phi phàm đối với Darcy, nàng vô luận thế nào cũng không thể ngồi yên không để ý đến. Sau khi cự tuyệt hắn, nàng vẫn muốn vì hắn làm chút gì.



Raynolds phu nhân bán tín bán nghi. Lỗ hổng trên khăn quàng thật sự lớn, rất nhiều chỗ đều đứt sợi, bộ dáng thấy thế nào cũng không giống có thể sửa tốt. Nhưng nếu Mary tiểu thư mở miệng, bà không ngại để cho nàng thử một lần. Cho dù sửa không tốt, Darcy tiên sinh khẳng định cũng luyến tiếc trách tội.