Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn

Chương 24 : Đại hội Danh kiếm (2)

Ngày đăng: 01:03 22/04/20


Diệp Cốc Vũ mở trang bị của ba người đối diện ra xem, Thiên Sách mặc bộ 255, Băng Tâm và Khí thuần đều mặc trang bị phó bản.



Ba DPS không mang theo buff, sắp xếp như vậy là muốn đánh nhanh thắng nhanh, không muốn chậm mà chắc. Dựa theo tác phong nhất quán của Quân Lâm, nếu Dạ Kinh Hồn đang dẫn người mới, Băng Tâm và Khí thuần không có trang bị pvp, sẽ cố ý tập trung toàn bộ hỏa lực để giết vú em.



Ba người ở đội bên kia chỉ có Dạ Kinh Hồn là người quen cũ, còn lại hai người kia tuy rằng bên dưới ID đều treo tên bang Quân Lâm, nhưng Diệp Cốc Vũ không hề quen biết bọn họ.



Nhìn như vậy, khả năng dẫn người mới là tương đối lớn. Diệp Cốc Vũ thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn Bạch Thu Thu da giòn cũng mặc đồ phó bản, không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì cậu ta.



Thời gian đếm ngược bắt đầu, Bạch Thu Thu cùng Phong Thệ bắt đầu buff cho cả đội.



Diệp Cốc Vũ đương nhiên đặt mình vào vị trí chỉ huy trận chiến: “Bọn họ không có buff, lại toàn là các phái thiếu mana, không đánh lâu dài được, chúng ta cần cố gắng kéo dài thời gian.”



“Nhất là đồ đệ, ngàn vạn lần phải trốn, tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng đầu hàng.”



“Phong Thệ và tôi đi giết Băng tâm trước.”



Vừa dứt lời, Diệp Cốc Vũ đặt mục tiêu lên Băng tâm, không ngờ phát hiện ra mục tiêu của Băng Tâm không phải là Bạch Thu Thu mà là Phong Thệ.



Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, thời gian đếm ngược đã kết thúc.



Hai bên cùng nhảy ra khỏi tường không khí ngăn cách, phóng về phía giữa sân.



Diệp Cốc Vũ là đánh gần, tất nhiên phải xông ra tiền tuyến, Bạch Thu Thu và Phong Thệ đứng không xa không gần, cẩn thận khống chế cự ly của mình.



Ba thầy trò muốn đánh lâu dài, vị trí chạy tương đối hạn chết, còn ba người kia thì ngược lại, đấu đá lung tung, đánh xa chạy trốn còn hăng hái hơn đánh gần.



Thấy vị trí của Băng tâm càng ngày càng gần, Diệp Cốc Vũ nhảy bổ vào mục tiêu, trực tiếp chém một đao cướp đi một phần năm cây máu của cô ta — Trang bị của Băng Tâm này thật sự chẳng ra gì.



Băng Tâm không để ý tới hắn, mở hết tất cả chiêu thức giải khống chế và giảm sát thương, không thèm quan tâm tới sự quấy rầy Diệp Cốc Vũ mà phóng về phía Phong Thệ.



Đúng lúc này, Dạ Kinh Hồng tới, thả cho Diệp Cốc Vũ một cái “Định quân”, cưỡng chế hắn đặt mục tiêu lên người mình.


Bạch Thu Thu cũng cười: “Đúng đó, còn vô sỉ hơn đối thủ!”



Phong Thệ hừ một tiếng: “Tiểu Bạch, con theo nhị sư phụ học xấu rồi!”



Bạch Thu Thu lập tức hóa thân thành chân chó: “Đại sư phụ muôn năm, đại sư phụ anh minh thần võ, thiên thu vạn tái, thống nhất giang hồ!”



Diệp Cốc Vũ không phục, cũng học theo Phong Thệ mà hừ một tiếng: “Đồ đệ, đưa đội trưởng cho tôi.”



Bạch Thu Thu: “Để làm gì?”



Diệp Cốc Vũ: “Mặc kệ, đưa đây!”



Bạch Thu Thu run tay một cái, đưa đội trưởng cho Phong Thệ: “Người tìm đại sư phụ mà đòi!”



Diệp Cốc Vũ: “Hứ! Uổng công nuôi cậu!”



Bạch Thu Thu nghiêm túc nói: “Nhị sư phụ, người hoàn toàn không có khí chất của chủ gia đình, đội trưởng đội “Cùng hộ khẩu” chúng ta không thể cho người được.”



Diệp Cốc Vũ giận: “Đệch, tôi không có lẽ nào cậu có!”



Phong Thệ sờ sờ cằm: “Tôi có là được rồi.”



Diệp Cốc Vũ liếc mắt, nói như đinh đóng cột: “Ông đây toàn thân từ trên xuống dưới đều có! Rất có! Vô cùng có! Đặc biệt có!”



Trong lúc này, Bạch Lộ vô ý nhảy vào kênh đấu giao hữu của ba thầy trò, nghe được câu nói sau cùng, yếu ớt hỏi: “Có cái gì? Mấy tháng rồi? Con của ai?”



Bạch Thu Thu không hề nghĩ ngời, “Ba tháng.”







Diệp Cốc Vũ hộc máu, lần đầu tiên ân hận vì sao năm đó ở Đạo Hương Thôn bị mù mắt, nhặt phải cái loại loli Thất Tú nhân yêu ăn cây táo, rào cây sung này.