Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn
Chương 26 : Chuyện cũ
Ngày đăng: 01:03 22/04/20
Đánh xong Độc Thần Điện hằng ngày, ba thành viên khác lần lượt rời đội. Diệp Cốc Vũ nhớ họ vẫn ở trong bản đồ Đầm Hắc Long, liền Phong Thệ: “Anh đã làm hằng ngày ở Hắc Long chưa?”
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Chưa.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Cùng đi không?
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Không được, tôi có chút việc bận, phải out ngay.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Được rồi, vậy đợi lát nữa tôi log acc làm giúp anh.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Không cần, tôi không vội kiếm điểm uy danh.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Sao lại không kiếm? Sau này anh còn phải đánh danh kiếm với tôi đó.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Tôi chỉ giúp Tiểu Bạch đánh đủ mười trận tuần này mà thôi.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Không được, sau này anh phải đánh cùng tôi.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Còn nữa, anh phải đi kiếm danh vọng đổi một bộ trang bị buff Hoa.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Tại sao?
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Tâm pháp Hoa Gian đánh PVP dở quá, chẳng hiểu trước đây anh nghĩ gì nữa.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Vốn tôi không có ý định chơi PVP, tùy tiện đổi trang bị thôi.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Hôm nay anh cũng thấy đấy, các skill công kích của Hoa Gian toàn bộ đều phải vận công, không có lợi khi đánh nhau, đổi càng sớm càng tốt.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Tôi không…
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Đừng nói với tôi là anh không chơi PVP!
Thật ra nếu như năm đó anh suy nghĩ cẩn thận, sẽ phát hiện từ lâu chiến hữu Golden của anh đã bị danh lợi che mờ mắt, trở nên quá quan tâm tới thứ bậc, quan tâm tới tiền thưởng, mà IN777 đang ở đỉnh cao chính là đang cản trở đường của hắn, trở thành một tảng đá nhất định phải dời đi.
Doãn Kỳ nhắm mắt lại, dựa mình vào tay vịn ghế sa lông, ly cà phê trong tay đã mất đi độ ấm.
Anh không muốn hồi tưởng lại phần ký ức này, cũng không muốn gặp lại vị Golden đang ở trên đỉnh cao thần thánh kia.
Sau khi bị câu lạc bộ cắt hợp đồng, ba mẹ ở dưới quê anh lại gửi tin tới. Người cha trung thực, ngay thẳng cả đời của anh sau khi nhìn thấy anh, không những không cho anh một cái ôm an ủi, mà còn là một cái tát vang dội.
“Tại sao tao lại có một đứa con mất mặt như mày?”
Mẹ anh không ngăn cản, không khuyên bảo, chỉ có thể nhìn gò má anh đỏ lừng, im lặng khóc.
Ba anh luôn luôn như vậy, làm người vừa thành thật vừa cố chấp. Năm đó, anh nói muốn trở thành tuyển thủ thi đấu esports chuyên nghiệp, bị ba anh mắng là “không làm việc đàng hoàng”. Trong mắt thế hệ người đi trước, chơi game thì có thể làm nên trò trống gì. Cho tới tận khi anh trở thành đại biểu của đội tuyển Trung Quốc đi thi giải thế giới, giật được vị trí á quân, lấy về mấy vạn đô la tiền thưởng, sắc mặt ba anh mới bớt giận.
Nhưng hôm ấy, anh không chỉ mất công việc “không đàng hoàng” mà còn bị người ta chỉ vào mũi chửi là đồ “bê đê”.
Hiện tại, anh có công việc ổn định, vẻ ngoài hoàn mỹ, nhưng đoạn quá khứ này vẫn có thể đâm trúng vào vết sẹo ở sâu trong nội tâm anh. Anh từng bị bạn tốt mình tin tưởng nhất bán đứng, mà sau khi nghe lời đốn, đám “anh em” từng cùng anh kề vai sát cánh trong trung tâm huấn luyện cũng cúi đầu, vội vã bỏ đi, cứ như anh là loại bệnh dịch đáng sợ nhất trên đời. Anh đã từng trải qua cảm giác bị tất cả người xung quanh vứt bỏ, cho nên ban đầu khi thấy Diệp Cốc Vũ ở Đạo Hương Thôn, anh mới không nhịn được, cho hắn vào bang, dường như, anh thấy được bóng dáng của chính mình.
Nghĩ tới Diệp Cốc Vũ, Doãn Kỳ khẽ nở nụ cười nhẹ.
Tên nhóc xấu xa này tuy tính tính nóng nảy, miệng hay văng tục, nhưng bản tính đơn giản, ngây thơ. Ở bên cạnh nhau một thời gian dài như vậy, lại bị đám hủ nữ trong bang lấy ra đùa giỡn, anh thừa nhận mình có chút rung động, nhất là khi nhìn thấy tên nhóc ngốc nghếch tự đăng ảnh chụp lên.
Thật ra anh rất muốn đến triển lãm DG, nhìn hắn một cái, cũng để hắn thấy mình.
Nhưng nghĩ đến “Golden”, Doãn Kỳ lại do dự.
*Chú thích:
(1) Tâm pháp buff của Vạn Hoa là Ly kinh dịch (hạch) đạo =)))