Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn
Chương 30 : Ham muốn dâng trào
Ngày đăng: 01:03 22/04/20
Nhà Phong Thệ trang trí đơn giản, gọn gàng sạch sẽ, không quá giống nơi ở của một người đàn ông độc thân, nhưng lại người ta cảm thấy rất hợp với phong cách đại thần.
Căn hộ này nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, trên sân thượng còn có một căn gác lửng, theo như Phong Thệ nói, anh đã trồng hoa hướng dương ở gác lửng, bên trong mái hiên là phòng đọc sách.
Sau khi vào nhà, Phong Thệ báo với hắn một tiếng rằng phải đi “dọn dẹp” gác lửng.
Lúc này, Diệp Cốc Vũ đang ngồi trên sô pha, tay cầm cốc nước, mím môi đợi Phong Thệ rót cho hắn nước nóng, tinh thần bay tán loạn.
Tới khi trong phòng khách chỉ có mình hắn, hắn thở dài một hơi. Trên suốt đoạn đường theo Phong Thệ trở về đây, hắn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Khi ngồi trên xe, Phong Thệ im lặng suốt chặng đường, còn thường dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn, khiến hắn dựng hết cả tóc gáy lên. Ánh mắt đó có ý gì, Diệp Cốc Vũ không thể nói rõ được. Tóm lại, đó là ánh mắt vô cùng dịu dàng, vô cùng cưng chiều, nếu như để một cô gái trông thấy, nhất định sẽ bị bắt cóc tại chỗ.
Diệp Cốc Vũ sợ run cả người, nhớ lại lúc xuống xe, Phong Thệ quen thuộc xách túi giúp hắn, sau đó cực kỳ thuận tay quàng khăn của anh trên cổ hắn. Tuy nói hắn đã từng quàng chiếc khăn đó rồi, nhưng sao hắn vẫn có cảm giác không đúng lắm?!
Còn nữa, vừa vào nhà, hắn đang cảm thấy xấu hổ vì nhận ra mình bị thiệt, Phong Thệ rút chìa khóa xong còn tiện tay chạm vào hông hắn, kéo hắn vào nhà.
Diệp Cốc Vũ càng nghĩ càng loạn, ngồi yên trên ghế sô pha, nét mặt chậm rãi hiện lên màu ửng đỏ.
Phong Thệ cong, thích đàn ông, hắn biết mà còn muốn về nhà ngủ chung với anh ta… Chết cha, liệu có bị hiểu nhầm là hẹn làm một phát không?
Hình như Phong Thệ tưởng thật rồi…
Diệp Cốc Vũ tự mình dọa mình, nhảy dựng từ sô pha lên, sau đó không phụ sự kỳ vọng mà hắt hết nước lên người.
Hắn cúi đầu, nhìn cái quần ướt một nửa, đầu óc tỉnh táo hẳn.
Cứ suy nghĩ rồi đoán mò lung tung thì có khác gì cái thằng khốn Golden kia đâu! Đồng tính luyến ái chỉ là yêu đàn ông, đâu phải là gặp đàn ông nào cũng sẽ nhào tới.
Diệp Cốc Vũ cảm thấy tội lỗi vô cùng vì mình đã tưởng tượng lung tung mà hoài nghi nhân phẩm của Phong Thệ, sau đó tự dọa dẫm trái tim yếu ớt của mình, kết quả là làm bẩn nhà người ta.
Phong Thệ thu dọn phòng sách xong, lúc ôm chăn ga xuống lầu thì thấy Diệp Cốc Vũ đang đứng cầm cái cốc, phía dưới có vũng nước nhỏ kỳ lạ.
Anh nhìn ống quần ướt một nửa của hắn, nhẹ nhàng cười: “Sao vậy? Trong phòng nóng quá nên muốn tạt nước vào chân sao?”
Trong lòng Phong Thệ giống như đột nhiên có một cái móng vuốt nhỏ lông xù đang cào cào, rất khiêu khích.
Diệp Cốc Vũ quên cả né tránh, chỉ cảm thấy ở nơi bị Phong Thệ đụng phải đang hừng hừng lửa nóng, thiêu đốt người ta hơn cả rượu nồng.
Hai người không hề nhúc nhích.
Phong Thệ nhìn cái tai ở trước mặt chuyển từ trắng bệch sang đỏ ửng, bỗng nhiên giống như mất hồn, nhịn không được nghiêng người qua, nhẹ nhàng cắn một cái.
Diệp Cốc Vũ thoáng chốc cảm thấy một nguồn nhiệt chạy từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu, cả người như nổ tung. Hắn lập tức nhảy dựng lên, bỗng nhiên lùi về phía sau vài bước, va vào cái tủ đầu giường, đèn ngủ bằng thủy tinh bày trên bàn lung lay, cuối cùng thì rơi xuống đất, vỡ nát.
“Cẩn thận.” Phong Thệ bị dọa giật mình, vô thức đứng lên.
Diệp Cốc Vũ có chút thất thố, tưởng là anh muốn tiến tới, gấp gáp lùi về sau mấy bước. Hắn trợn hai mắt, cả người gần như dán trên tường. Dép đế mềm dẫm lên mảnh vụn thủy tinh, chà sát với sàn nhà, phát ra thanh âm “rít rít” ghê tai.
Quả thật giống như tư thế “anh mà còn bước tới nữa thì tôi sẽ liều mạng”.
Phong Thệ trầm lặng nhìn người dí sát vào góc tường, trong lòng đột nhiên rét run.
Anh tiến, hắn lùi.
Mà đây chẳng phải đang nhảy điệu Tăng gô, cho dù hắn lùi nữa, anh cũng sẽ không bước tiếp.
Phong Thệ thu lại bước chân đã bước được một nửa, cười chua xót: “Xin lỗi, dọa cậu rồi.”
Diệp Cốc Vũ vững vàng nhìn thẳng vào anh, dường như nếu đối phương còn dám có hành động gì khác, hắn sẽ tát chết rồi bỏ chạy.
Phong Thệ dùng ngôn ngữ để trấn an hắn: “Cậu ngủ ở đây đi, tôi vào phòng sách. À mà, cửa này có thể khóa từ bên trong.”
Anh cố gắng điều chỉnh nét mặt của mình, miễn cưỡng gượng cười, sau đó chậm rãi quay đầu ra khỏi phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng cài khóa cửa phòng, thở một hơi từ tận sâu trong phổi, sau đó dịu dàng nói: “Chúc ngủ ngon.”
Trong phòng đột nhiên tối đen, chỉ có màn hình máy tính còn chưa tắt ánh lên ánh sáng xanh, trên YY vẫn còn tán ngẫu tưng bừng, thỉnh thoảng vang lên tiếng “tít tít”. Diệp Cốc Vũ hít một hơi, trong đầu loạn cào cào.