Bạn Đã Từng Dành Thanh Xuân Để Yêu Ai Đó?

Chương 2 :

Ngày đăng: 22:13 21/04/20


“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”.



Dù là bạn hay tôi, dẫu bất kì ai trên cuộc đời này, chúng ta đều trải qua một thời gian. Đó chính là khoảng thời gian đẹp nhất đối với mỗi người chúng ta. Thời gian ấy chính là tuổi trẻ đầy sinh lực và khát vọng, mang theo những ước mơ, tâm tư và tình cảm nồng nhiệt của cuộc đời – tuổi thanh xuân.



Tôi là một cô gái 17 tuổi. Một cô gái với những mộng mơ và tâm tư của người thiếu nữ. Tôi có thần tượng của mình, thần tượng của tôi chính là Chi Dân. Nếu như ngày xưa, có lẽ tôi sẽ cảm thấy Chi Dân của tôi là tuyệt vời nhất, anh có giọng hát trầm ấm, dịu dàng. Với vẻ bề ngoài đẹp trai, đôi lông mày rậm làm tăng thêm vẻ nam tính của anh hơn. Trái ngược với hình thức bên ngoài, tính anh lại như con nít, nhí nha nhí nhảnh thật dễ thương. Nhưng ông trời lại sắp đặt cho tôi một con người khác, một con người mà chúng tôi không ngỡ rằng sẽ gặp được nhau.



Tôi chính thức bước vào cổng trường cấp 3. Đây là quảng đường cuối cùng trong đời học sinh của tôi. Người ta nói, ba năm học cấp 3 là khoảng thời gian đẹp và đáng trân trọng nhất của đời học sinh. Là khoảng thời gian mang nhiều niềm vui, nhiều cảm xúc đối với trường lớp, thầy cô bạn bè, là tuổi đời hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng đủ để nhận biết cuộc đời. Đặc biệt nhất là những tình cảm nhỏ nhoi, xen lấn vào con người mà người ta thường gọi là “ Tình yêu gà bông”.


Sau đó sáng nào cậu cũng qua nhà đón tôi cùng đi học. Tôi thấy lạ. Không phải sáng nào tôi cùng hai nhỏ bạn thân chả đi chung với nhau sao? Không hiểu cậu ta dở chứng gì nữa.



Đến một ngày, bộ tứ chúng tôi đang ngồi cũng nhau dưới sân trường, bỗng nhiên nhỏ bạn thân của tôi cứ nheo mắt lại nhìn tôi rồi lại nhìn câụ, cứ lặp đi lặp lại cả chục lần, rồi nó nói “ hai đứa mày đang bồ nhau đúng không? Tao là tao biết hết. Mau khai ra nhanh. Từ khi nào hả?”. Tôi đơ người. Cái gì mà bồ bịch ở đây, tôi rất bình thường mà, chúng tôi vẫn chơi với nhau như vậy chứ có gì đâu. Nhưng cậu nói “ Ừ tớ thích Q ấy.” Gì vậy? Tôi đã nghe thấy cái gì đây. Tôi quay sang lườm câụ, đánh vào người cậu một cái, ăn nói lung tung. Thế nhưng vào mắt lũ bạn tôi, tôi lại đang e ngại, đang “ thể hiện tình cảm”. Ôi thôi thôi! Tôi lại ngẩn người lần hai. Cái đám này, không biết đầu óc chúng nó đang xuyên tạc cái gì nưã, bình thường xem phim tính cảm Hàn Quốc cho lắm vào rồi cứ suy diễn lung tung, con kiến cũng biến thành con voi mất. Tôi thở dài, đứng dậy rồi bỏ đi vào lớp. Cậu đứng dậy đuổi theo, tôi chạy càng nhanh. Tôi còn nghe thấp thoáng tiếng cười của chúng nó ở phía sau. Cũng chính lúc đó tôi nhận ra, thì ra hôm trước cậu nói là thật.

Tôi dần tránh mặt cậu đi, không ở quá gần câụ, không nói chuyện, thân thiết cùng cậu như trước, không gặp riêng cậu một mình. Thế nhưng cậu thật giống một con bạch tuột. Trình độ bám người của cậu khiến tôi phải bái phục. Tôi đã cố đi học sớm hớnn mọi ngày để cậu khỏi phải qua nhà tôi, mọi giờ giải lao tôi liền kéo hai đứa bạn chạy thật nhanh ra ngoài không để cậu đi cùng, kể cả đi học thêm tôi cũng nhảy hẳn lên bàn đầu ngồi, bỏ bàn mà bộ tứ chúng tôi đã “độc quyền”.



Tôi không biết nữa. Tôi không chẳng biết cảm giác mình đối với cậu là gì. Tôi chẳng bài xích việc có cậu ở bên, nhưng tôi lại không muốn mọi người nhìn vào và nghĩ tình bạn chúng tôi theo một chiều hướng khác.