Bần Hàn Tức Phụ

Chương 107 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


“Cho nên đây chính là nguyên nhân ngươi bỏ đi?”



Con ngươi đen của Triệu Từ híp lại. “Ngươi muốn ta cùng một cô nương khác thành thân, chính mình lại đi xa?”



La Tố nghe ra giọng nói hắn mang theo vài phần chất vấn, trong lòng đột nhiên có chút tức giận. Lúc trước rời đi, là vì nàng nghĩ cho tương lai của hai người, mà không phải về sau oán giận lẫn nhau. Hiện giờ thì sao, còn bị người ta trách mắng. Nàng cứng rắn ngẩng đầu nói, “Không đi thì có thể như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta cùng bị nhân thế thóa mạ, cùng đi tìm chết sao? Triệu Từ, tâm ta hết sức nhỏ, ta chỉ muốn bình an sống sót ở trên đời này, cho dù là chỗ như Hải Châu, ta cũng có thể qua có tư vị.”



Triệu Từ hít vào một hơi, lực đạo trên tay tăng thêm vài phân, “Ngươi có từng tín nhiệm ta, tin ta sẽ xử lý tốt hết thảy?”



La Tố cúi đầu, nàng không biết nên trả lời thế nào. Lúc trước rời đi, xác thực là nàng nhát gan. Nàng không dám tiến thêm một bước chống cự, cho nên chỉ có thể ở thời điểm thích hợp nhất buông tha hắn, tìm kiếm kết quả tốt nhất.



Triệu Từ đột nhiên đưa tay ôm nàng thật chặt. “Một lần cuối cùng, cho thêm ta một lần cơ hội, ta thử lại một lần cuối cùng, có được hay không?”



“Ngươi còn muốn làm như thế nào, chạy vào cung đi tìm Hoàng thượng sao? Lần trước bị nhốt trong phủ hối lỗi, lần này đâu?”



La Tố tuyệt đối không đồng ý cách làm của hắn. Chuyện này đã qua, Hoàng thượng nếu như đáp ứng, đã sớm đáp ứng, thử lại mấy lần đều vô dụng. Hơn nữa nàng đã không có dũng khí. Lời nói của Tiết quý phi còn văng vẳng bên tai, nàng cũng không dám quên.



“Ngươi yên tâm, ngay lúc này đây, cho dù ngươi có khiến ta hết hy vọng.” Triệu Từ mặt mũi tràn đầy khẩn cầu. “Lần này nếu vẫn không thành, Triệu Từ sẽ không còn quấy rầy ngươi.”



La Tố lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.



Đây là một lần cuối cùng. Nếu không thành, nàng cũng chết tâm.



La Tố không biết Triệu Từ dự định làm như thế nào, dù sao vẫn không thấy hắn có động tác gì, chỉ ở Túc châu này bận rộn làm việc.
“Đúng vậy.” Triệu mẫu nhẹ nhàng gật đầu. “Ngươi xem có thể để cho người đưa tin đi qua hay không, liền nói chúng ta đáp ứng, nhường hắn cùng đại nha vội vàng trở về, ta tự mình chủ trì hôn lễ cho bọn họ. Ngươi cũng nên cho Lệ Nương ở trong phủ dọn dẹp một chút, nên mang đi liền mang đi, toàn gia chúng ta hồi Triệu gia thôn đi.”



Triệu Thành nghe phân phó, mặt mũi tràn đầy cao hứng thẳng đáp ứng, “Được được, ta đi ngay đây.”



Nhìn Triệu Thành hấp tấp chạy ra ngoài, Triệu mẫu lúc này mới thở dài lắc đầu, “Rốt cuộc là, ta lại thành lão ngược bà một gậy đánh uyên ương giống trong kịch.”



Tôn Lệ Nương được tin tức, vội vàng cho người chuẩn bị đồ dùng dành cho việc thành thân, lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng gói hồi cố hương.



Chỉ là trông căn phòng lớn này, đáy lòng nàng đến cùng vẫn là hết sức không bỏ được.



“Thật vất vả trải qua ngày tốt lành, giờ phải đi trở về.” Tôn Lệ Nương vừa thu thập trang sức châu báu của mình, vừa nói.



Triệu Thành đang gập lại y phục, để đến lúc rời đi phương tiện một chút, nghe Tôn Lệ Nương nói lời này, trong lòng có chút áy náy, đi qua ôm nàng nói, “Lệ nương, những thứ này đều là của Nhị đệ, ta không thể tham đồ của hắn. Ngươi yên tâm, chờ trở về lão Triệu gia, ta sẽ chịu khó trồng trọt, về sau chúng ta khẳng định không lo ăn mặc. Sau này ta lại nhờ Nhị đệ dạy ta học thêm chút chữ, học số học, chúng ta làm buôn bán. Ngươi xem Đại Mộc thúc hiện tại chạy thương, trong nhà đắp tòa nhà lớn đâu, ta còn trẻ, về sau ngày còn dài mà. Ta nhất định để cho ngươi cùng hài tử trải qua ngày tốt lành.”



Tôn Lệ Nương vốn sống trong tiểu môn hộ, trong nhà nghèo khó, lúc trước gả cho Triệu Thành, đầu óc cũng không lớn, cũng chính là thấy đồ người khác hảo mà thôi. Hiện giờ mặc dù không bỏ được cuộc sống tốt lành này, nhưng có thể có được một trượng phu như Triệu Thành, trong lòng nàng cũng thập phần vừa lòng thỏa mãn, hạnh phúc gật đầu.



Lúc này trong hoàng cung, ngự thư phòng.



Hoàng đế xem thư Triệu Từ gửi tới, trong lòng đầu tiên là mừng rỡ, đọc xuống phía dưới, sắc mặt chậm rãi âm trầm xuống.



Ngô Dung thấy sắc mặt hoàng đế đổi tới đổi lui, cũng ở bên cạnh nhỏ giọng hấp khí, tận lực giảm thấp cảm giác của mình tồn tại.