Bần Hàn Tức Phụ

Chương 34 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Editor: Đô Đô



Trình độ nuôi dưỡng của người ở thời đại này còn yếu kém. Ở trong trí nhớ La Tố, bình thường người trong thôn đều phải dưỡng hơn mười con gà, mới xem như đạt tiêu chuẩn ban đầu mà thôi. Có ít nhà có bản lĩnh, nuôi liền một lúc vài chục chỉ gà.



Mà ở cái địa phương này, bất kể là La gia thôn hay là Triệu gia thôn, mỗi nhà mỗi hộ đều không mặn mà mấy với việc dưỡng gà dưỡng vịt. Lại khỏi phải nói đến chuyện nuôi heo.



Nguyên nhân căn bản, vẫn là thiếu hụt lương thực.



Những loại động vật như gà vịt heo này hoàn toàn dựa vào nuôi thả, rất khó nuôi sống, nuôi sống cũng không được nhiều thịt. Nhất định phải uy lương thực tinh mới được. Nhưng là ban đầu ngay cả cơm đều ăn không đủ no, còn có người nào có tâm tư đi dưỡng lục súc a.



Cho nên sau khi nghe nói La Tố đột nhiên muốn mua một trăm trứng gà để ấp gà con, Triệu mẫu kinh hãi thiếu chút nữa làm rơi kim chỉ trong tay.



Bà nhìn nhìn tiểu viện nhà mình: "Tiểu viện này nhà chúng ta cũng không chứa nổi nhiều gà như vậy a." Hơn nữa trong một trăm quả trứng gà này có thể nở ra chừng ba mươi con đã là không tệ, số trứng gà còn lại chẳng phải là lãng phí một cách vô ích sao?



La Tố cũng đã sớm nghĩ đến điều này, không thể dưỡng gà vịt ở trong viện nhà mình được, rất không vệ sinh. Đối với việc sinh tồn của chúng cũng bất lợi.



"Nương, hay là chúng ta ở bên ngoài viện xây một cái chuồng, chuyên môn dưỡng gà. Xây lên rộng rãi một chút."



Triệu mẫu đã quen với việc đại tức phụ hay đưa ra các loại ý tưởng kỳ dị, sau khi trải qua kinh ngạc lúc ban đầu, liền ủng hộ đại tức phụ một cách vô điều kiện."Hành đi, ngươi nói thế nào liền làm thế nấy."



Nói đến đây, kỳ thật nàng muốn nuôi một đầu heo nhất, nuôi một năm liền có chừng trăm cân, lễ mừng năm mới năm sau còn có thể ăn hơn nửa năm thịt. Bất quá chăn heo quá tốn lương thực. Nàng cũng không bỏ được.



Hiện ở trong tay có bạc, La Tố không cần tự mình động thủ, nàng tìm vài người tráng đinh trong thôn đến giúp đỡ xây chuồng gà.



Lúc này chuồng gà ở đây đều hết sức nguyên thủy. Có nhà làm lồng cho gà liền rất tốt, hoặc dùng bùn đất vây cái hàng rào liền thành.



Sau khi nghe La Tố nói muốn xây chuồng gà như xây nhà, lập tức đều nhìn La Tố giống như ngốc tử. 



La Tố cũng không để ý tới bọn họ, chỉ lắc đầu đem ý mình nói ra. Lúc này không có gạch, chỉ có thể dùng gỗ thay thế. Dù sao nàng cũng không định làm cái chuồng gà quá lớn, chỉ cần bảy tám chục m² là đủ rồi.



Vài người làm giúp mặc dù cảm thấy kỳ quái, bất quá cầm tiền của người ta làm việc, nên không dám nói gì.



Ở trên núi không thiếu cây gỗ, vài người tráng đinh vừa đốn cây vừa đóng cọc, chỉ tốn mấy ngày công phu, đã làm ra một căn phòng giản dị. Nóc phòng lợp bằng rơm rạ, trông thập phần ra hình ra dạng.



Trong phòng lại dùng tường gỗ chia thành bốn gian phòng nhỏ, trong mỗi gian phòng nhỏ lại có một con đường thông nhau, còn có một ô cửa sổ lớn dùng để thông gió.



Chuồng gà được làm xong, người trong thôn đều đến tham quan.



Những người này vốn nghĩ là Triệu gia chuẩn bị đắp phòng ở mới, kết quả vừa nghe là cho gà vịt trụ, đều trợn trắng mắt cứng lưỡi.



Hảo phòng ở như vậy lại cho súc sinh trụ, đây không phải là lãng phí sao? Triệu Thành tức phụ này đúng là có nhiều bạc quá mà không có chỗ tiêu a.
Triệu Từ xoa xoa cổ tay, lại ôm ngực bình phục rối loạn trong lòng, mới tiếp tục hạ bút.



Viết xong tầm mười tấm câu đối, thì Triệu Từ đặt bút lông xuống, bưng ly trà nóng bên cạnh lên uống vài ngụm.



Thấy La Tố còn đang cúi đầu thưởng thức câu đối trên mặt bàn, hai mắt chợt lóe, trên mặt lơ đãng nói: "Tẩu tử sẽ trở về sao?"



“Hử?" La Tố ngẩng đầu lên nhìn hắn. Mất một lát mới nghĩ ra hắn nói trở về là trở về đâu.



Nghĩ tới hắn là người duy nhất biết thân phận của mình, trong lòng nàng bỗng chốc thoải mái hơn, cười nói: "Muốn trở về cũng không được. Ta cũng không dám chắc, có lẽ một ngày nào đó ngủ một giấc dậy là có thể trở về, cũng có lẽ sẽ không trở về được nữa.”



Nàng cảm thấy cơ hội này quá xa vời, dù sao nàng đã rơi xuống sông, chắc là đã bị chết đuối. Nhưng cũng có thể chỉ là hôn mê, dù sao trong mấy tiểu thuyết xuyên không không phải đều viết như vậy sao?



Triệu Từ không có được câu trả lời chắc chắn, trong lòng không an ổn, thời điểm nhấc bút, cũng không viết nổi chữ, dứt khoát buông bút đi ra ngoài sân xem tuyết rơi.



Mặc dù sắc trời đã hơi tối, nhưng bởi vì có tuyết đọng lại trên mặt đất, cho nên ngoài phòng còn rất sáng.



Triệu Từ cảm thấy, tâm tư lúc này của hắn tựa như những bông tuyết này, không ngừng phát ra ánh sáng. Chỉ có thể ở dưới ánh sáng âm u như vậy, mới có thể tồn tại. Cho đến khi có một ngày, hóa thành nước, dung nhập vào trong đất bùn hắc ám, mới thôi không phát sáng.



Đêm ba mươi, Triệu mẫu thắp hương cúng tế cho Triệu Thạch cùng Triệu Thành.



Bài vị của Triệu Thành được phủ lên một tấm vải, bình thường Triệu mẫu đều không bỏ ra xem, cho đến hôm nay mới được đặt lên bàn thờ.



La Tố biết, lúc trước Triệu mẫu vẫn còn ôm hy vọng, dù sao không thấy thi thể, không có cách nào tiếp nhận sự thật con mình đã chết rồi. Nhưng bây giờ đã qua một thời gian dài như vậy, trong lòng bà cũng chỉ có thể tin.



"Lão nhân a, năm nay nhà ta thịnh vượng a. Từ nhi trúng cử, là cử nhân lão gia, xem như làm quang tông diệu tổ cho lão Triệu gia. Tộc trưởng còn nói Từ nhi nhà ta là cử nhân duy nhất trong ba đời của lão Triệu gia, năm sau còn muốn đi khảo trạng nguyên. Ngươi nhìn không đến, khỏi phải sốt ruột, chờ về sau ta đi gặp ngươi, sẽ kể hết cho ngươi." Triệu mẫu vừa cười vừa nói, ánh mắt lại không nhịn được phiếm hồng, La Tố ở bên cạnh đưa khăn tay cho bà lau nước mắt, Triệu mẫu cười đẩy ra, lại kéo tay nàng hướng về bài vị Triệu Thạch: "Ngươi có ánh mắt tốt, tìm cho Thành nhi nàng dâu tốt, bây giờ nhà ta hồng hồng hỏa hỏa như vậy cũng là nhờ có nàng. Hiện người ở trong thôn đều phải liếc nhìn nàng một cái, rất có thể diện. Này mười dặm bát thôn, không thể tìm ra hảo tức phụ như vậy. Chỉ là Thành nhi nhà chúng ta không có phúc phận này. Lão nhân a, ta làm chủ, đợi năm sau Từ nhi trúng cử, ta liền thu xếp tìm cho nàng một nhà khá giả tái giá, ngươi cùng Thành nhi đều không được oán chúng ta."



Nếu nguyên chủ La Đại Nha mà nghe được lời này, chỉ sợ trong lòng đã vui mừng nở hoa rồi. Nhưng La Tố thì khác, nàng chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.



Này gần sang năm mới, có thể đừng nhắc tới chuyện tái giá của nàng được không.



Nàng nhìn nhìn Triệu Từ, muốn hắn nói đỡ hai câu. Có lẽ là do Triệu Từ biết thân phận nàng, nên nàng đã xem vị tiểu thúc trên danh nghĩa này như đồng đội của mình.



Chỉ thấy Triệu Từ quỳ thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, một bộ việc không liên quan đến mình.



Mẫu tử hai người này thật sự định gả mình ra ngoài sao? Hai mắt La Tố trợn to.



Đợi Triệu mẫu đứng dậy, La Tố lập tức chạy lại đỡ bà, ở bên tai thủ thỉ khuyên nhủ, sang năm còn phải chuẩn bị làm một hồi chuyện lớn đâu, nàng vẫn chưa có ý định tái giá a.



Triệu Từ vẫn quỳ ở trên bồ đoàn, hai mắt nhìn chằm chằm bài vị huynh trưởng Triệu Thành hồi lâu. Trong ống tay áo bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì quá dùng sức nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch.