Bần Hàn Tức Phụ

Chương 37 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Editor: Đô Đô



Lần này Tiết Lương Bình thật sự tìm đúng phương pháp.



Trong đám người đến dự tiệc đúng là có một vài nhân vật phong vân. Mặc dù Triệu Từ nói không nhiều lắm, cũng không gây náo động, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng có nhân duyên.



Một vòng rượu xuống, đã quen biết rất nhiều người.



"Nghe nói Văn Độ huynh chính là nhân sĩ Bì Lăng huyện?" Nói chuyện là cháu ngoại Lại Bộ Thị Lang Hoàng Uy Viễn Hoàng Giai, lần này cũng tham gia khoa cử, hết sức có cơ hội.



Triệu Từ cười nói: "Chính là đến từ Bì Lăng huyện."



"Đó là một địa phương tốt a." Hoàng Giai đập đập cây quạt vào lòng bàn tay: "Lúc trước Trình Quốc cữu từng đến Bì Lăng huyện nhậm chức quan. Vậy chẳng phải nhân huynh đây cũng là đồng hương của lão nhân gia ngài."



Những người khác nghe vậy, cũng bắt đầu trêu ghẹo.



Trong mắt Triệu Từ chợt tối, lại không sốt ruột tiếp lời.



Mặc dù cho tới bây giờ hắn mới đặt chân đến Bắc Đô thành, nhưng cũng đã nghe nói về thế cục trong triều. Mấy năm nay thái tử điện hạ có chút không ổn, trong triều có rất nhiều đại thần buông lời phê bình kín đáo. Đặc biệt có một vài lão tướng còn tỏ thái độ không thích ra mặt với vị thái tử điện hạ thân thể quá yếu kia. Hiện giờ người thái tử có thể dựa vào chỉ có mình Trình quốc cữu. Lúc này người này lại nhắc tới Trình quốc cữu, còn cố ý nói thân cận như vậy, hắn không thể không cẩn thận chống đỡ.



Còn chưa bước chân vào triều đình đã bị cuốn vào vũng nước đục này, tương lai sau này sẽ rất bất lợi.



Hắn  cười mỉm nói: "Bì Lăng huyện chỉ là một vùng đất thôn quê hoang dã mà thôi, ở đâu đảm đương nổi như lời Hoàng huynh nói."



Hoàng Giai cười nói: "Chao ôi, đảm đương nổi đảm đương nổi."



Có lẽ nhìn ra Triệu Từ dầu muối đều không ăn, những người đằng sau cũng không lấy hắn làm đề tài trò chuyện nữa.



Tiết Lương Bình âm thầm kéo áo hắn, ý bảo hắn mau chủ động kết giao. Hắn lại chỉ lắc đầu cười.



Lần này tới cũng chỉ là đến xem một chút tình huống, biết thêm một số người. Sau khi đã tới mới phát hiện những người này trên cơ bản không có cái gì đáng kết giao.



Hắn thầm trách bản thân đã không suy tính chu toàn.



Nếu quả thật là người đáng giá kết giao, vạn vạn sẽ không ở thời điểm này kết bằng giao hữu, xếp đặt buổi tiệc. Kéo bè kết phái rõ ràng như vây, đã cho thấy đối phương ở  thế yếu.



Bất quá hôm nay cũng coi như không có đến không. Ít nhất có thể khẳng định một sự kiện. Từ trong miệng những người này cũng biết được tình thế trung cuộc trong triều. Đối với việc dấn thân vào triều chính sau này vô cùng có lợi thế.



Mắt thấy thời gian không còn sớm, những người này vẫn đang nói cười ríu rít, chén đi rượu lại, Triệu Từ âm thầm có chút không kiên nhẫn. Cố ý đổ vài ly rượu lên áo, trên người nồng nặc mùi rượu, lúc này mới mắt nhắm mắt mở đứng lên, lảo đà lảo đảo nói: "Tửu lượng hôm nay của ta hơi tệ, e sợ uống tiếp sẽ bêu xấu, Triệu Từ xin cáo từ trở về trước, lần sau có cơ hội lại cùng các vị tụ hội."



Người khác thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt đục ngầu, biết là đã say. Giữ hắn lại cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát cười đùa để hắn rời đi.



Tiết Lương Bình đưa hắn ra tới cửa: "Nơi này cách khách điếm không xa, huynh cứ đi về trước, lát nữa ta về sau." Nói xong kích động chạy lên lầu. Hiển nhiên cực kỳ cảm thấy hứng thú với buổi tụ hội này.



Triệu Từ không để ý tới hắn, lung la lung lay đi ra cửa.




Hiện giờ nhà bà đã thành phú hộ, đều dựa vào Triệu Thành tức phụ hỗ trợ giật dây, nên có chút ngượng ngùng.



La Tố cười nói: "Ta đối với mấy cái này cũng không hiểu nhiều lắm, mà lại là phận nữ nhân không nên lộ mặt nhiều. Vả lại hiện giờ Nhị đệ trúng cử nhân, trong nhà cũng không tiện làm chuyện buôn bán. Ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc đất đai."



Nói đến nói đi La Tố rất muốn làm buôn bán, kiếm tiền nhanh. Nhưng vừa nghĩ đến bối cảnh xã hội gò bó. Không chỉ vậy việc buôn bán ở thời đại này so với đời sau còn phải phiền toái. Tin tức cùng giao thông bất tiện, nói chuyện làm ăn phải chạy đi khắp nơi, thời gian lênh đênh trên đường vô cùng dài, hơn nữa một nữ nhân như nàng bàn việc buôn bán rất dễ bị thua thiệt. Hiện giờ có ruộng có đất có bạc, mắt thấy Triệu Từ cũng có tiền đồ, nàng cũng buông bỏ chấp niệm với việc kiếm nén bạc to.



Hơn nữa cuộc sống trong thôn rất tốt, tốt hơn cuộc sống bên trong đại trạch rất nhiều.



Triệu Đại Mộc nói: "Nếu muốn làm cuộc buôn bán này, thì phải đi xa, Bì Lăng huyện bên này không có nhiều tửu lâu quán cơm lắm, không cần nhiều thịt gà như vậy."



La Tố gật đầu: "Nếu có thể hành, thuận tiện bán luôn trứng gà. Ta xem chừng qua hơn tháng nữa, cũng có thể đi thu trứng gà. Đến lúc đó chừng trăm quả trứng gà nhà nhà đều có. Cũng là một số lượng khá lớn." 



Triệu nhị nương nói: "Đúng vậy, gà lần này cũng không biết như thế nào, to khỏe như vậy. Mắt thấy không đến hơn một tháng là có thể đẻ trứng. Triệu Thành tức phụ, biện pháp này của ngươi thật sự rất hay. Hiện người ở trong thôn đều đang ồn ào, nói muốn mở rộng chuồng gà trong nhà, dưỡng thêm mấy con gà. Sau này chỉ là bán trứng gà, cũng có thể đổi không ít bạc. Hơn nữa có đám gà này, người trong thôn chúng ta cũng không cần buồn rầu vì cuộc sống này."



La Tố đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy bên trong chuồng gà vang lên một trận tiếng kêu khanh khách khanh khách. Triệu mẫu nghe vậy vội vàng buông việc trong tay đi xem.



La Tố đang muốn đi qua, thì thấy Triệu mẫu kêu lên: "Ai nha đẻ trứng, gà nhà ta đẻ trứng."



Mấy người nghe vậy chạy nhanh tới. Chỉ thấy một con gà mái ngẩng đầu ưỡn ngực ở bên cạnh chuồng gà đi một vòng, sau đó thập phần kiêu ngạo khanh khách kêu. Bên cạnh có gà mẹ khác cũng chạy qua chuồng nó ở nhìn thoáng qua, dùng miệng mổ lần lượt lần lượt, rồi chạy về chuồng mình gà chờ đợi.



"Xem xem, này gà mẹ đẻ trứng đều muốn ganh nhau."



Triệu nhị nương vui sướng cười nói.



Gà nhà La Tố đẻ trứng, tin tức này liền truyền ra rất nhanh. Triệu Thành tức phụ thật sự là biết dưỡng gà a, gà lớn nhanh nhất không nói, gà mẹ nhà nàng còn đẻ trứng sớm nhất. Ước chừng phải đẻ trứng sớm hơn gà mẹ bình thường một tháng. Đây thật sự là chuyện lạ ly kỳ a.



Vì chuyện này, mấy người nuôi gà mát tay còn đặc biệt đến nhìn.



La Tố nhân cơ hội nói: "Đây cũng không phải là công lao của ta, mà là công lao của bọn nhỏ Triệu Lâm, nếu không có bọn nhỏ chịu khó ngày ngày đi đào giun đất, gà trong nhà cũng không thể chắc khỏe được như vậy. Cho nên mấy quả trứng gà đầu tiên này, ta định thưởng cho bọn nhỏ ăn hết."



"Đúng đúng, bọn nhỏ cũng vất vả." Những người khác tràn đầy đồng cảm: "Quay đầu lại trong nhà ra trứng gà, sẽ nấu cho bọn nhỏ ăn. Dù sao hiện nay ở nhà cũng không thiếu gà, về sau mỗi ngày đều có thể ăn được một quả trứng."



Sau khi nuôi gà sau, nói ra lời này tự nhiên tràn đầy sức mạnh.



Bên cạnh bọn nhỏ vừa nghe, lập tức hoan hô không thôi, lại cầm lấy tiểu cái cuốc ra ngoài bắt con giun đi, nghĩ tới vội vàng bắt con giun, đem trong nhà gà dưỡng mập, ngày khác còn có thể ăn được một trận thịt gà đâu.



Gà trong nhà đẻ trứng sớm, Triệu mẫu cảm thấy đây là dấu hiệu tốt. Cho nên mỗi ngày đều cực kỳ chịu khó chiếu cố những con gà này.



Có Triệu mẫu chú ý, La Tố cũng không đặt nhiều tâm tư lên việc dưỡng gà.



Những loại gia cầm này đều là trước lạ sau quen, hiện giờ ai cũng biết cách chăm chúng, nàng cũng không cần phải tự mình ra trận. Lúc này cây mía trong ba mươi mẫu đất trên sườn núi kia dài vô cùng tốt. Ước chừng qua một tháng nữa là có ăn cây mía để ăn. 



Bây giờ còn sớm, nàng cần phải đi tìm người đàm phán bán cây mía. Đợi cây mía thành thục mới đi tìm người mua, đến lúc đó sẽ muộn mất. Nước đến chân mới nhảy không phải là phong cách của người làm ăn.