Bần Hàn Tức Phụ

Chương 49 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


Editor: Đô Đô



"Phiền toái gì?" La Tố khó hiểu nhìn hắn.



Nàng tự nhận vẫn luôn tin tưởng nhân cách làm người của Triệu Từ, cho nên căn bản không tin Triệu Từ sẽ gây ra họa. Nhưng lúc này thần sắc Triệu Từ nghiêm túc như vậy, thật sự khiến nàng cảm thấy hơi bất an.



Triệu Từ tới gần nàng một bước: "Hai người cùng về với ta lần này chính là Tề vương điện hạ cùng thứ tử của Giang quốc công Giang Lâu."



"Tề vương?!" La Tố nghe vậy, trợn tròn cặp mắt. Không đùa chứ, nàng sống hai đời, quan viên lớn nhất từng gặp chính là tiểu thúc nhà nàng.



Này thình lình xuất hiện một vị vương gia, làm cho nàng có một loại cảm giác như bị sét đánh trong sống ngoài khét.



Nàng xuyên việt đến loại thâm sơn cùng cốc này, thế nhưng còn gặp được long tử phượng tôn, này vận khí cũng thật sự quá tốt đi.



Bất quá: "Bọn họ chính là phiền toái mà ngươi nói?"



Triệu Từ gật gật đầu, áy náy nói; "Chuyện này là ta tư tâm bố trí. Lúc ở Bắc Đô, thi đình có viết một bài ‘duy nông luận’, dẫn đến Tề vương điện hạ chú ý, về sau cùng hắn tiếp xúc nhiều lần, phát hiện vị điện hạ này là một người có lòng lo cho thiên hạ. Cho nên lần này, mới nhắc đến Triệu gia thôn trước mặt hắn. Cũng kể cả những chuyện tẩu tử làm vì Triệu gia thôn."



La Tố nghe vậy, không trách Triệu Từ nhắc tới nàng, chỉ là khó hiểu nói: "Cái này có gì phiền toái?"



"Tẩu tử có điều không biết, mặc dù Đại Chu mới lập quốc hai đời, nhưng luôn nhìn ngó các nước chung quanh, bệ hạ hùng tài đại lược, nhưng là lòng có dư mà thực lực của một nước không đủ. Mà hiện giờ triều đình thiếu nhất chính là lương thực. Tề vương điện hạ biết Triệu gia thôn chúng ta có thể trồng ra lương thực cao sản, liền cải trang vi hành đến đây, muốn tận mắt nhìn thấy. Mà trải qua mấy ngày nay, thấy lời ta nói lúc trước không ngoa. Cũng biết, công thần lớn nhất trong chuyện này chính là tẩu tử. Cho nên Tề vương điện hạ có tâm, muốn mời tẩu tử đến Bắc Đô Thành, góp sức giúp dân chúng trong thiên hạ không phải chịu đói bị rét.”



Một hơi nói ra một lèo, Triệu Từ thở phào nhẹ nhõm.




Nàng chỉnh đốn lại tâm tình một phen, sau khi hé miệng uống trà, cuối cùng dũng khí dâng lên.



Mở miệng nói: "Nhị đệ đã nói hêt với ta, kỳ thật ta cũng chỉ là một nông phụ hương dã, xác thực không hợp với nơi thanh nhã."



Nàng nói xong lại nhìn Triệu Từ một chút, nháy mắt, ám hiệu hiện tại nàng chỉ là đang giả bộ mà thôi.



Cũng không biết Lý Triết có phải nghĩ thông suốt rồi hay không, chỉ thấy hắn lắc lắc cây quạt nở nụ cười: "Nếu có thể lệnh quần chúng nhân dân trải qua cuộc sống giàu có như hiện giờ mà không thể sống ở nơi thanh nhã, ta thật sự không hiểu, còn có người nào có thể hợp ở nơi thanh nhã."



Hắn dùng một chữ ‘ta’ để nói chuyện, tỏ vẻ bản thân thập phần có thành ý.



La Tố cũng nghe ra ý tứ trong đó, trong lòng càng thêm that lỏng, cười nói: "Ta đúng là vì Triệu gia thôn bỏ ra chút khí lực, nhưng những thành tựu này cũng không phải là công lao của một mình ta. Mà là thành quả cố gắng của cả Triệu thị bộ tộc. Một nhà dễ làm, một trăm nhà thì không còn dễ nữa, huống chi thiên hạ này có thiên thiên vạn vạn nhà. Cho nên dân phụ thực sự không dám đảm bảo có thể hoàn thành mong muốn trong lòng điện hạ."



Lời này của nàng không phải là khiêm tốn, mà là lời thật lòng. Dù sao Triệu gia thôn bên này là nàng tự thân làm, vả lại Triệu gia thôn có điều kiện bẩm sinh thập phần không sai, cho nên mới đạt được thành tựu như hiện tại. Nếu đổi thành một cái thôn khác, khẳng định thành quả kia không tốt như thế. Bảo nàng đi dạy người khác cách trồng trọt thì không thành vấn đề, chỉ sợ vị sau khi Tề vương điện hạ này nhìn thấy Triệu gia thôn, hy vọng quá cao, đến lúc đó nàng lại không thực hiện được, khiến cho hắn thất vọng, vậy thì phiền toái.



Cho nên dứt khoát nói trước, lấy một cái phiếu bảo đảm rồi tính sau. Cho dù sau này hắn có thất vọng, gia đình nàng cũng có con đường lui an toàn.



Cứ nghĩ mình nói chuyện thẳng thừng như vậy, Tề vương này hiểu ý sinh không vui. Không ngờ sau khi người này nghe xong, lại nhẹ nhàng nở nụ cười: "Phu nhân không cần băn khoăn. Cái gọi là tại đây mưu việc lớn. Bản vương cũng không phải là loại người không phân biệt được trắng đen. Mời phu nhân đến đó, để củng cố lòng người. Còn chuyện thống trị như thế nào mới có thể khiến cho thiên hạ cũng giống như Triệu gia thôn này, đó chính là chuyện bản vương cần phải quan tâm."



La Tố nghe ra trong lời nói của hắn có ý hứa hẹn, trong lòng triệt để buông xuống.



"Nếu vương gia có lòng dạ rộng lớn như vậy, dân phụ cũng không phải là người keo kiệt, dân phụ nguyện ý đem cả đời sở học của mình, phổ cập khắp đất nước Đại Chu."