Bần Hàn Tức Phụ

Chương 5 :

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


“Lão đại tức phụ, ngươi đợi tí nữa đi theo ta, đừng chạy loạn khắp nơi,

biết không?” Sau khi xuống xe bò, Triệu mẫu cẩn thận dặn dò tức phụ nhà

mình.



Mặc dù đất nước xem như thái bình thịnh thế, nhưng trước

đây trải qua những năm rối loạn, trong lòng Triệu mẫu vẫn cảm thấy thế

đạo này không an toàn. Đại tức phụ nhà mình lớn lên mắt to miệng nhỏ

nhắn, không bảo vệ tốt nhỡ đâu bị bọn lưu manh nhìn trúng thì hỏng.



La Tố vội vàng ứng một tiếng, “Nương, ta vẫn đi theo người đâu.”



Trên thực tế cho dù Triệu mẫu không nói với nàng lời này, nàng cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi.



Xã hội cổ đại không như xã hội hiện đại, mặc dù không đến mức như trong

phim truyền hình khắp nơi đều là công tử với lưu manh du côn, nhưng nàng dù sao mới đến đây, còn là tân nương tử, nàng cũng không muốn gây ra

chuyện gì khó xử đâu.



Triệu nhị nương muốn đi bán trứng gà, bà đã sớm tìm được người mua, sau khi đến phố tây liền nhấc theo rổ đi.



La Tố giúp đỡ Triệu mẫu đem củi đặt trên đất.



Hai người đem băng mang ghế mang theo từ nhà ra ngồi xuống.



Xem người đến người đi trên đường phố, trong mắt La Tố ẩn chứa tia hiếu kỳ.



Thời điểm vừa mới vào thành, nàng phát hiện.



Cái thành phố này có kế hoạch thật quy luật.



Trong thành chia ra làm hai phố.



Vừa mới nghe ông lão đuổi xe bò nói, phố đông bên kia là phố dành cho người có tiền ở, phố tây bên này là chỗ cho dân chúng bình dân đến.



Mặc dù không biết rõ chợ ở phía đông như thế nào, chỉ cần nhìn dân chúng

đơn thuần ở phố tây đều mặc y phục có nhiều miếng vá, khuôn mặt vàng vọt gầy nhom, đủ biết hiện tại dân chúng sống qua ngày không hề dễ chịu.



La Tố đang quan sát, Triệu mẫu ngồi cạnh đột nhiên từ bên hông lấy ra vài

cái đồng tiền. Bà cẩn thận đếm đếm, có tám văn tiền, trong miệng lẩm

bẩm, “Đợi tí nữa nếu củi có thể bán năm văn tiền, ta liền đi bốc thuốc

cho lão nhị, thuốc của lão nhị là mười văn tiền một thang, nếu còn dư

tiền, ta sẽ đi mua chút ngô về ăn.”



La Tố vừa nghe một thang thuốc mười văn tiền, trong lòng lập tức rơi lộp bộp.



Chính mình từ nhà mẹ đẻ cầm mười văn tiền trở về, mua một chút gạo lức, cũng

có thể ăn trong mấy ngày. Nàng không nghĩ tới mua một thang thuốc cho

Triệu Từ sẽ mất mười văn tiền.



Xem ra cuộc sống này thật không dễ chịu a.



Nàng nói, “Nương, nhị đệ đến cùng mắc chứng bệnh gì a, đại phu có nói cách chữa trị như thế nào không?”



”Đại phu nói hắn bị phong hàn. Lúc trước công công ngươi bệnh lợi hại, hắn

liên tục đứng cạnh giường chăm sóc. Về sau công công ngươi đi, một mình


La Tố sờ sờ bụng, nhận lấy bảy văn tiền trong tay đại thẩm, quay người đưa toàn bộ cho Triệu mẫu.



Đại thẩm thấy bọn họ làm như vậy, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường.



La Tố thấy, trong lòng cảm thấy hết sức không thoải mái. Nhưng trên mặt

vẫn là muôn phần cảm kích. Đang chuẩn bị kéo Triệu mẫu đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nói với đại thẩm kia, “Đại nương, cửa hàng các

ngươi có một món ăn nào gọi là bạch ngọc tràn ngập không khí phấn khởi?”



”Cái gì tràn ngập không khí phấn khởi, món ăn phú quý như vậy, chúng ta tiệm nhỏ không có. Ngươi muốn ăn thì đi chỗ khác ăn đi.”



Đại thẩm nọ bực dọc đáp.



La Tố cười nói, “Đại nương, là như vậy, tôe truyền nhà chúng ta có một món ăn nổi tiếng, gọi là bạch ngọc tràn ngập không khí phấn khởi. Ta thấy

ngài mới vừa mua củi của chúng ta, thì nghĩ dạy ngài làm món ăn

này, báo đáp ân tình của ngài.”



Vừa nghe có thực đơn tặng không, đại thẩm lập tức hào hứng, “Không cần tiền?”



La Tố gật gật đầu, nói, “Tất nhiên là không thu tiền, nếu là ta làm hảo,

đại nương cao hứng, cấp hai người chúng ta vài cái bánh ngô ăn no bụng

là được, ngài thấy có được không?”



Nói xong, trên mặt nàng trưng ra một nụ cười tiêu chuẩn.



Nàng dạy người ta nấu ăn, tất nhiên không phải là vì vài cái bánh ngô. Chẳng qua thông qua chuyện bán củi lần này giúp nàng hiểu được một cái đạo

lý, ở huyện thành này không có người quen, bán ít đồ cũng hết sức khó

khăn. Thừa dịp cơ hội lần này kết cái thiện duyên, sau này lại bán củi,

có thể trực tiếp tiếp bán cho người này.



Đại thẩm vừa nghe nàng muốn oa bánh ngô, trên mặt tỏ vẻ mất hứng, “Ngươi nếu đem nguyên liệu của ta làm hỏng thì sao?”



”Có hỏng thì ngài cũng chỉ mất đi một vài miếng đậu phụ, không cần tài liệu gì. Còn nếu ta làm thành công, không phải về sau ngài có một món thức

ăn ngon sao?”



”Đậu phụ?”



La Tố gật đầu cười nhẹ, “Món ăn này chính là dùng đậu phụ để làm, thêm một chút gia vị là ớt đỏ và hoa

tiêu là xong. Bất quá cách làm cụ thể ta phải làm ngài mới biết nha.”

Trong trí nhớ của nàng, khẩu vị của người ở đây vừa nặng, vừa cay. Ngay cả Mộc Miên với Triệu Lâm bé nhỏ như vậy, bởi vì đói, đều có thể ăn ớt

trừ bữa đâu.



Cho nên món đậu hủ Ma Bà này, khẳng định được ưa chuộng.



Nghe được là một món ăn đơn giản, đại thẩm suy nghĩ một chút mới nói, “Ngươi trước làm thử một ít xem xem, nếu làm không ra gì, ta sẽ tính sổ với

ngươi.”



Triệu mẫu nghe vậy, lo lắng kéo tay La Tố, “Đại nha, ta trở về đi.”



La Tố cười trấn an bà, “Nương yên tâm, ta biết rõ nặng nhẹ. Ngài cứ yên tâm đi, ta thật sự biết làm món ăn này.”



Triệu mẫu vẫn có chút không yên lòng, nhưng thấy La Tố đã đi vào trong phòng bếp cũng chỉ có thể than thở chờ ở bên ngoài.