Bần Hàn Tức Phụ
Chương 74 :
Ngày đăng: 23:41 21/04/20
Editor: Đô Đô
Thời điểm La Tố đến Xuyên Châu, đã sớm có người chờ ở cửa thành, thấy đoàn xe của nàng đến, lập tức mời La Tố lên một chiếc xe ngựa to hơn thoải mái hơn.
Triệu Tiểu Ngũ tự thân đến đón nàng: "Đại nhân có việc bận phải ra ngoài, trước khi đi phân phó nô tài tới đón phu nhân."
Nghe thấy Triệu Từ không ở trong phủ, trong lòng La Tố thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng còn chưa không biết nên đối mặt với Triệu Từ thế nào.
Sau khi về phủ khâm sai, La Tố chỉ kịp đổi thân xiêm y, liền vội vàng đi đến mảnh đất Triệu Từ cho người kiến tạo trong nội thành.
Mảnh đất có diện tích không lớn, bất quá bên trong cũng có dáng vẻ của một ruộng lúa.
Lúc La Tố tới, bên trong đã chen lấn một đống người.
Những người kia thấy La Tố đến, nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực. Ngày Lâm Gia Câu thu lúa đó, bọn họ đều thấy mặt triệu đại phu nhân này.
Người Lâm Gia Câu kia ai cũng nói, vị triệu đại phu nhân này chính là nông thần nương nương, hoa mầu trong điền lý, chính là nàng mang theo bọn họ loại ra.
La Tố mặc một thân xiêm y vải thô tố sắc, một cái trâm cài hay vòng tay cũng không mang. Giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ thanh thản tự tại, hoàn toàn không có tư thái ngượng ngùng của nữ tử. Ngay từ đầu còn có nhiều người có ý xem thường nàng là nữ tử, đều từ từ quên đi giới tính của nàng, hoàn toàn coi nàng như một đại sư phụ đáng tôn kính.
La Tố vừa nói cho mọi người biết nên chú ý những gì khi loại lúa, vừa để cho người của mình làm mẫu dạy cách đào mương ở trong đồng ruộng, cách cấy mạ, mỗi một gốc mạ cách nhau bao nhiêu phân.
Có người làm mẫu, hơn nữa La Tố còn cho người ghi chép lại cẩn thận, những người đến học tập kia hết sức vừa lòng thỏa mãn ra về.
"Từ Oánh, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được người phù hợp với ngươi."
Từ Oánh lại lắc đầu: "Chỉ sợ không đợi được." Nàng thở dài một tiếng: "Đợt trước ta bị cấm túc, chính là bởi vì cha ta biết chuyện ta thổ lộ tình cảm với Triệu đại nhân. Từ ngày đó ông ấy vẫn luôn cho người trông chừng ta, hiện giờ vẫn còn đang giận dữ. Có lẽ không quá mấy ngày nữa, ta phải thành thân rồi."
"Nhanh như vậy?" La Tố có chút không thể tiếp thu tin tức này. Thấy một nữ tốt như Từ Oánh cũng phải trải qua chuyện ép duyên mà thấy hơi chạnh lòng.
Từ Oánh nhàn nhạt cười: "Tuổi tác của ta cũng không nhỏ, lúc trước là phụ thân đau lòng ta, dung túng ta. Hiện giờ ta cũng nên gánh vác chức trách của một người nữ nhi. Đợi sau khi thành thân, ta sẽ cố gắng giúp đỡ phu quân tương lai xử lý chuyện làm ăn. Sau này thương nghiệp của Tây Nam, nhất định sẽ có một phần của ta."
Nghe Từ Oánh nói như vậy, La Tố thấy khâm phục sự kiên cường của nàng: "Từ Oánh, ngươi có trí tuệ khí độ như vậy, thượng thiên nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Hai người tán gẫu rất lâu, mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi.
Đợi Từ Oánh đi rồi, La Tố nhìn theo bóng lưng của nàng, lại nghĩ tới lời nói ban nãy, trong lòng không nhịn được suy đoán người trong lòng Triệu Từ đến cùng là ai. Là nàng, hay không phải là nàng.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai đáp án này đối với nàng mà nói, đều không phải là cái đáp án hài lòng gì.
Buổi chiều La Tố lăn qua lộn lại không ngủ được, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, mới chập chờn đi vào giấc ngủ.
Bởi vì biết hôm nay Triệu Từ trở về đây, cho nên nàng dứt khoát cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát rời thành Xuyên Châu từ lúc tinh mơ.
Các lão mụ tử không muốn trở lại Lâm gia câu chịu khổ, nhưng không thể ngăn cản được vị chủ tử tinh lực tràn đầy, đành phải vội vàng thu dọn đồ đạc.
Trong lúc mọi người đang bận rộn, Triệu Tiểu Ngũ vội vội vàng vàng chạy đến, hô to: "Đại nhân bị thương, mời phu nhân đi qua xem một chút." Nha hoàn cùng mụ tử trong sân nghe vậy lập tức luống cuống, vội vàng đi vào trong nhà bẩm báo cho La Tố.