Bần Hàn Tức Phụ

Chương 82 :

Ngày đăng: 23:41 21/04/20


Editor: Đô Đô



Mặc dù La Tố đã tiến hành khuyên bảo Từ Oánh một phen, nhưng trong lòng cũng không để tâm chuyện này. Nàng là người rất hiện thực, ở xã hội này, nếu như nữ tử không có một chút ý thức tự lập, dù nàng có giúp nhiều thế nào, có quan tâm nhiều bao nhiêu, cũng đều là vu sự vô bổ.



Buổi chiều lúc cùng Triệu Từ ăn cơm, nàng nổi tính nhiều chuyện: "Gần đây ngươi cùng họ Hoa kia thương nghị chuyện gì vậy?"



Triệu Từ đang từ tốn nhai cơm, nghe La Tố hỏi, hắn để bát đũa xuống, uống một hớp trà, mới cười nói: "Vốn dĩ chuyện này cũng không có ý định gạt ngươi. Lần trước bệ hạ đưa mật chỉ tới, ta suy tư mấy phen, vẫn cảm thấy chỗ mấu chốt nằm trên con đường thương nghiệp. Không nông không yên, không buôn bán không giàu. Bệ hạ muốn chính là cái phú, hiện giờ có ngươi mở rộng chuyện canh tác trồng trọt, sau này nông nghiệp Đại Chu không lo không thịnh. Nhưng cái phú này, thì phải phát triển từ thương nghiệp. Cho nên ta liền tìm hắn ta nghiên cứu và thảo luận một phen. Bất quá cũng không nói cho hắn biết đây là mật chỉ của bệ hạ."



"Hóa ra là như vậy." La Tố yên tâm: "Ta còn lo lắng ngươi bị chịu thiệt thòi. Hắn vốn là gian thương, tâm tư lại không mấy chính nghĩa, lần này đầu quân vào bên Tề vương cũng không biết là thật hay giả, chúng ta càn phải đề phòng một chút." Nàng lo lắng Triệu Từ thành thật như vậy sẽ bị người lừa gạt.



Triệu Từ nghe xong, thiếu chút nữa phụt cười.



Hóa ra ở trong mắt nàng, hắn là một người đàng hoàng dễ bị người khác bắt nạt như vậy. Chẳng lẽ là hắn biểu hiện quá mức chính trực, hay là lớn lên quá mức vô hại.



Mặc dù có chút thất bại, nhưng Triệu Từ cũng không mở miệng giải thích. Bất kể như thế nào, hắn vẫn luôn hy vọng mình ở trong mắt La Tố là một người tốt.



Cơm nước xong, hai người cũng không trở về phòng mình, mà ngồi trong sân tán gẫu ngắm sao.



Hiện giờ trong phủ đều là người của Triệu Từ, không cần thiết tránh né như ngày trước. Còn nội gián tiểu Lục, nàng tuyệt không lo lắng. Chuyện nàng cùng Triệu Từ muốn làm, cứ cho Tề vương có biết, cũng sẽ không làm khó dễ bọn họ.



La Tố hạnh phúc nằm ở trên ghế dựa, nhìn Triệu Từ đang yên tĩnh nằm bên cạnh ngắm trời cao, đột nhiên nhớ tới chuyện của Từ Oánh.



"Từ Oánh thu xếp tìm tiểu thiếp cho họ Hoa, ngươi nói chuyện này cần phải làm sao?"



"Đây là chuyện của nữ nhân." Triệu Từ hiển nhiên không hào hứng với cái đề tài này.



La Tố nhíu mày: "Này cũng cùng nam nhân các ngươi có quan hệ. Ngươi thử nghĩ mà xem a, nếu không phải nam tử thích tam thê tứ thiếp, nữ tử nào sẽ cam tâm tình nguyện giúp đỡ trượng phu mình thu xếp thú tiểu thiếp."



Lần đầu tiên Triệu Từ thấy bộ dáng hờn ghen làm nũng của nàng như vậy, trong lòng không nhịn được mềm nhũn, cười nói: "Người khác như thế nào ta không biết, ta chỉ biết, đối với ta mà nói, nếu không phải là người trong lòng ngưỡng mộ, một cái đều ngại nhiều."



Hắn nói, con mắt còn có hàm ý nhìn La Tố.



Nghe được câu trả lời tương đương với thổ lộ này, khuôn mặt La Tố ửng hồng, nghiêng đầu nghĩ, này nam nhân cổ đại nói lời dỗ ngon dỗ ngọt nữ nhân, cũng không thua kém gì nam nhân hiện đại.



Quả nhiên, thiên tính của nam nhân bất kể là qua bao nhiêu thời đại vẫn đều giống nhau.
Hắn lạnh giọng nói: "Tạm nhốt lại trong phòng củi, ngày mai để cho phu nhân xử trí."



"Rõ." Hai gã sai vặt vội vàng áp giải người đi ra ngoài, Hồng Hạnh mới vừa hô hai câu, trong miệng liền bị nhét tất. "Đàng hoàng một chút, bằng không chủ tử tức giận,  ngươi không có cơ hội sống đến sáng mai đâu." Lúc này Hồng Hạnh mới không cam lòng an tĩnh lại.



Hắn lấy khăn tay ra xoa xoa tay, sau đó nhanh chóng vứt nó xuống đất.



Hôm sau Từ Oánh tỉnh lại mới biết được chuyện này, hắn đã ra khỏi phủ.



Từ Oánh giận điên người không muốn thấy mặt Hồng Hạnh, sai người trực tiếp đuổi ra khỏi phủ. Bà vú đến cầu tình, Từ Oánh lạnh lùng nói: "Nếu không phải nghĩ tới tình cảm chủ tớ mấy năm nay, hôm nay cũng không phải đơn giản đuổi ra như vậy."



Bà vú nghe ra Từ Oánh đây là quyết tâm, cũng đành lực bất tòng tâm, vụng trộm đi gặp Hồng Hạnh: "Ngươi đúng là hồ đồ, tiểu thư còn chưa đáp ứng, ngươi đã tự tiện chủ trương. Bây giờ thì tốt rồi, chọc giận tiểu thư không nói, còn liên lụy tiểu thư bị cô gia hoài nghi đâu, hiện giờ ta cũng không giúp được ngươi."



Vành mắt Hồng Hạnh đỏ bừng vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: "Cầu xin mụ mụ cứu ta đi, về sau ta sẽ không dám nữa. Dù gì ta cũng hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao a. Hơn nữa lúc này đây ta thật sự suy nghĩ cho tiểu thư. Nàng không nghe ngài khuyên bảo, không để an bài người cho cô gia, sau này cô gia bị người câu đi làm sao bây giờ?"



"Ngươi thật là khờ a." Bà vú lắc đầu: "Tiểu thư đã sớm hỏi qua ý tứ cô gia, chính miệng cô gia đã nói không cần, ngươi tự mình làm càn, cũng khó trách tiểu thư tức giận đâu."



Bà đưa tay từ trong túi tiền móc ra một chuỗi tiền đồng: "Tốt lắm, dầu gì những năm này chúng ta cũng coi như có chút tình cảm, số tiền này ngươi cầm lấy ra ngoài sinh sống qua ngày đi, sau đó tìm một người tốt mà nương tựa."



Nói rồi thở dài đi vào trong phủ.



Hồng Hạnh nhận lấy chuỗi tiền kia, hai mắt đỏ bừng.



Không quan tâm Hồng Hạnh vui hay không vui, đã ra khỏi phủ, tự nhiên sẽ không có cơ hội đi vào lần nữa. Trong lòng Từ Oánh cũng vì chuyện này mà khổ sở mấy ngày, cộng thêm nhị gia cũng sinh khí với nàng, mấy ngày nay dỗi vào ngủ phòng trong, tâm tình liên tục buồn bực.



"Ta đi tìm La tỷ tỷ trò chuyện." Này nếu không tìm người trò chuyện một lát, rất có thể nghẹn ra bệnh mất.



Bà vú nghe vậy, nhanh chóng phân phó nha hoàn Hồng Đào giúp đỡ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngựa xe đi đến Từ phủ bái phỏng La Tố.



Còn chưa ra cửa, bên ngoài liền có Hoa quản gia đến bẩm báo: "Phu nhân, nô tài Hoa tam phúc có việc gấp bẩm báo."



Từ Oánh nghe vậy, cách cửa nói: "Chuyện gì?"



"Phu nhân, mấy ngày nay không hiểu làm sao, toàn bộ Xuyên Châu thành đều đồn đại tin tức khâm sai đại nhân cùng La Tư Nông tán gẫu mật thiết. Bọn họ còn nói đây là tin do người trong Hoa gia chúng ta truyền ra. Hiện giờ không tìm được nhị gia, nô tài thật sự không biết phải làm như thế nào."