Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 16 : Chỉ điểm

Ngày đăng: 21:13 21/04/20


Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không mà đêm qua Đinh Mông ngủ rất ngon giấc, đến khi đồng hồ báo thức reo lên vào sáng hôm sau cô mới cảm thấy hai bên thái dương đau nhức.



Rốt cuộc hôm qua cô đã uống bao nhiêu ly nhỉ? Ba hay bốn?



Cô thở dài nghĩ lại, rượu tối qua cũng không mạnh lắm, nhưng tại sao cô lại gục nhanh như vậy chứ?



“Nằm sấp xuống” đầu Đinh Mông bỗng lóe lên câu này, tiếp đến lại là hai chữ “đi ngủ”



Cô thấy lạnh cả người, theo bản năng đưa hai tay lên che ngực mình. Không sao, quần áo vẫn còn nguyên.



Cô thở ra một hơi, đi vào toilet rửa mặt. Vừa nhìn vào gương đánh răng vừa nhớ lại chuyện tối qua. Hình như tối qua Kiều Dĩ Thần bế cô về phòng, sau đó thì sao? Cô có nói gì không nhỉ? Khoan đã, còn việc luyện tập? Có phải cô đã bỏ qua buổi tập hôm qua rồi không?



Cô nhổ bọt trong miệng ra, có chút lo lắng, có lẽ hôm nay sẽ phải luyện tập gấp đôi.



Sau khi thay quần áo xong cô thò đầu ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn xung quanh, hình như Kiều Dĩ Thần đã đi rồi. Cô mang túi đi ra khỏi phòng, nhìn bữa sáng trên bàn, cầm một mảnh bánh mì rồi vội đi đến trại huấn luyện.



Đợt huấn luyện này, nhóm nổi tiếng với nhóm thực lực chia làm hai phe. Bởi vì nhóm nổi tiếng phải đánh một trận đánh rất khó khăn nên các huấn luyện viên cực kì nghiêm túc, dường như muốn chỉ sau một tuần bọn họ được thay da đổi thịt.



Qua một buổi sang huấn luyện, mỗi người trong nhóm nổi tiếng đều mệt lả người, Liêu Thiến vừa dùng khăn lông lau mồ hôi vừa than: “Trời ơi, rõ ràng tôi có thể dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm mà, sao lại bức tôi phải dựa vào thực lực chứ!”



Ba người còn lại cười lớn, thầy giáo hung tợn đi tới nói: “Còn có sức mà cười à, buổi chiều chạy thêm một ngàn mét!”



Mọi người: “…”



Mẹ nó, bọn họ có phải là đang đi tập quân sự đâu.



Buổi chiều chủ yếu là luyện hát, so với buổi sáng phải luyện tập thể lực thì thoải mái hơn một chút. Lúc này thầy huấn luyện hỏi bọn họ bài hát sẽ dự thi trong vòng tới, ngoại trừ Đinh Mông chưa xác định, còn lại mọi người đều đã nghĩ xong.



Thầy huấn luyện bảo cô sáng mai phải báo bài hát cho ông ấy, Đinh Mông gật gật đầu, từ trên đường về nhà liền bắt đầu khổ não vì việc này.


Đinh Mông âm thầm lấy lại bình tĩnh, đáp: “Tôi tên Đinh Mông.”



Anh ta dường như cũng chẳng mấy ấn tượng với cái tên này, chỉ là tùy ý gật gật đầu: “Bây giờ ca sĩ có thể tĩnh tâm ca hát không nhiều lắm, tôi thích giọng hát của cô, hi vọng cô có thể duy trì được cái tâm này mà tiếp tục ca hát.”



Anh ta nói xong liền xoay người đi. Đinh Mông im lặng một giây rồi lấy di động ra mở phần mềm âm nhạc thường hay dùng, xếp hạng nhất ở trang đầu vẫn là bài Thất khống của Cố Tín.



Cô thật sự hoang mang.



“Đinh Mông Đinh Mông! Vừa rồi tôi nghe đạo diễn tiết mục nói hôm nay Cố Tín cũng đến đây để ghi hình đó!” Giọng của Liêu Thiến như một cơn gió xoáy quát vào “Mau mau mau, không thì không xem được!”



“Tôi…” vừa mới nhìn thấy anh ta, người thật.



“Cô làm sao?” Liêu Thiến thấy cô đứng sững tại chỗ không động đậy thì gấp gáp đến mức như muốn cướp miếng thịt ba chỉ ở trước mắt.



“Tôi.. chút nữa tới tôi tập rồi.”



“Yên tâm đi, còn chưa tới phiên cô đâu, đi xem Cố Tín trước đi!”



Liêu Thiến kéo Đinh Mông chạy ra ngoài, đến sảnh Cố Tín tập luyện thì thấy nhân viên hậu trường đang thu dọn đồ đạc.



Liêu Thiến thất vọng, trước mắt như bị bao phủ bởi một màu đen tăm tối: “Thật khó khăn mới có cơ hội được nhìn nam thần một lần, trời ạ!”



Đinh Mông lôi cô ấy đi về: “Vẫn nên đi diễn tập trước đã, chờ đến khi cô vào giới giải trí rồi, chắc chắn là sẽ có cơ hội gặp anh ấy mà”



Hi vọng của Liêu Thiến lại một lần nữa được đốt lên: “Nói đúng lắm! Tôi vừa đi xem nhóm thực lực tập xong, cảm thấy thực lực của bọn họ cũng không hơn chúng ta bao nhiêu đâu.”



Đinh Mông nói: “Chắc là vì diễn tập nên họ không diễn hết khả năng thôi.”



“Mặc kệ, tôi vì nam thần sẽ liều mạng với bọn họ!”