Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
Chương 27 :
Ngày đăng: 21:13 21/04/20
Huy chương vì vợ mà bị thương.
Trái tim thiếu nữ của Đinh Mông bị kích thích mãnh liệt.
Ánh mắt Kiều Dĩ Thần còn sáng hơn cả kim cương và sao,dù không mang theo suy nghĩ gì mà nhìn cô như thế, lại làm cho nhiệt độ trên mặt cô nhanh chóng tăng vọt lên.
“Mình về phòng trước”. Đinh Mông dọn đồ qua loa, rồi bước về phòng
Từ hành lang truyền đến tiếng đóng cửa “phanh” một cái, khóe miệng Kiều Dĩ Thần không tự chủ lại khẽ cong lên, ý cười lan đến đáy mắt.
Anh đem túi thịt xiên Đinh Mông đang ăn dở bỏ vào tủ lạnh, tắt đèn ngoài phòng khách rồi cũng đi về phòng.
Sau khi Đinh Mông vội vàng tắm qua, cũng không thể bình tĩnh được. Ban nãy Kiều Dĩ Thần mới kể chuyện tình đó sao? Má ơi, anh ta biến thành cao thủ từ bao giờ thế? Thật là sa đọa, quá sa đọa.
Cô run run cả người nổi da gà, vùi đầu vào chăn.
Ngày hôm sau, khi Kiều Dĩ Thần đang chuẩn bị làm bữa sáng, lại thấy Đinh Mông đang bận rộn trong phòng bếp. Cô đeo tạp dề, trên tay cầm thìa nếm canh. Ánh nắng mặt trời buổi sáng rất dịu dàng từ ngoài cửa sổ rơi trên tóc và thân mình cô, phản xạ ra những điểm màu vàng li ti.
Hình ảnh này không khỏi làm cho Kiều Dĩ Thần nhìn mê mẩn, lúc Đinh Mông nhận ra anh đang đứng ở cửa thì quay đầu nhìn thoáng qua một cái: “Cậu dậy rồi à, mình đang nấu canh xương hầm cách thủy, sẽ xong ngay đây”
Canh này là đặc biệt hầm cho Kiều Dĩ Thần, hôm nay anh đi cắt chỉ, nên uống nhiều canh để bồi bổ cơ thể một chút.
Kiều Dĩ Thần khẽ gật đầu một chút, đi vào nhà ăn ngồi xuống, không lâu sau, Đinh Mông múc một chén canh cho anh, bên trong có sườn, củ cải trắng, bắp ngô và cà chua, ngửi được mùi rất thơm.
“Canh này mình đã hầm cách thủy được ba tiếng, cậu nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Chân mày Kiều Dĩ Thần khẽ động một chút: “Cậu thức dậy từ năm giờ để hầm canh sao?”
Đinh Mông gật gật đầu: “Đúng vậy, không phải cậu nói hôm nay đi cắt chỉ sao? Bồi bổ nhiều một chút”
Bây giờ Kiều Dĩ Thần đã hơi hơi hiểu rõ lời mẹ hắn nói, nhiều người đều ước gì có vợ trẻ cưng chiều. Anh cầm lấy thìa nếm một ngụm, mở miệng nói: “Mùi vị rất ngon, nhưng mà sau này cậu không cần dậy sớm như vậy để hầm canh cho mình, mình có thể tự chuẩn bị cơm sáng cho bản thân”
Đinh Mông : “…”
Ngay bây giờ cô thật muốn đem canh đổ từ đỉnh đầu anh ta xuống
“Muốn uống còn không dám uống.” Cô bĩu môi trở lại nhà bếp, cũng múc cho mình một bát canh, lúc đi ra, Kiều Dĩ Thần đã uống xong bát canh kia.
Anh ho khan một tiếng, hỏi: “Xế chiều hôm nay có tiệc chúc mừng cậu có muốn đi không?”
Đạo diễn hào hứng tuyên bố: “Tốt, hai người bị phạt là quán quân, cùng với giám khảo Kiều, mọi người hoan hô!”
Lời nói vừa dứt, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Đinh Mông che mặt, thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Cô và Kiều Dĩ Thần bị yêu cầu bước ra khỏi hàng, đạo diễn đưa họ đi đến cạnh bàn, còn lôi di dộng ra tính thời gian.
Đinh Mông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kiều Dĩ Thần một cái, anh đang chăm chú nhìn cốc nước rau quả trên mặt bàn, Thật ra vừa rồi cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nếu là Kiều Dĩ Thần thì cô cũng không cần phản đối, chẳng qua cái cốc nước kia…
Cô dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cốc nước trên bàn kia.
“Trong ba mươi giây nếu hai người không uống xong sẽ bị phạt uống thêm một cốc nữa.” Đạo diễn hưng phấn nói lời không có tình người, âm thanh bốn phía càng ồn ào.
“Uống đi”. Kiều Dĩ Thần nói với cô một câu, hơi hơi cong người, Đinh Mông hít một hơi, cũng cúi gần người ngậm lấy ống hút.
Mặc dù cô và Kiều Dĩ Thần đã kết hôn được hai tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy. Chóp mũi của cô và anh gần như chạm vào nhau, tuy đã dịch ra một chút nhưng hơi thở của Kiều Dĩ Thần vẫn cứ quanh quẩn bên trên gò má cô.
Đinh Mông hơi ngước mắt, nhìn hàng lông mi nhỏ dày của anh, ở khoảng cách gần như vậy, cô chẳng tốn bao nhiêu sức, cũng có thể đếm rõ ràng.
Kiều Dĩ Thần đột nhiên nhướng mắt nhìn cô một cái, trái tim Đinh Mông nhảy lên, nhanh chóng dời ánh mắt.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười kìm nén từ cổ họng anh truyền tới.
“Bắt đầu”.
Đạo diễn hô một tiếng, Đinh Mông liền hút một hơi nước ép kia, nước mắt lập tức trào ra. Hương vị quả thực cực kì thống khổ, chua chua cay cay đều đủ cả. Vẻ mặt Kiều Dĩ Thần cũng không tốt, nhưng mà cũng không phản ứng dữ dội như cô. Đinh Mông nghĩ mình không thể qua loa như vậy, cốc lớn như vậy kia mà, vì thế lại cắn răng nuốt một ngụm nữa
Dạ dày cuộn lên từng đợt khó chịu, Đinh Mông cố nhịn không rơi nước mắt, cảm thấy muốn nôn hết những thứ mình ăn hồi nãy ra, cho đến khi cô chuẩn bị uống hơi thứ ba thì lại phát hiện cốc nước hoa quả kia đã cạn
Đinh Mông ngẩn người, ngơ ngác nhìn Kiều Dĩ Thần, nhìn qua có vẻ rất tốt, chỉ là sắc mặt tái xanh.
“Chỉ mất mười tám giây đã hết, có lẽ hương vị món này rất ngon nha!” Đạo diễn còn châm chọc bên cạnh, Kiều Dĩ Thần đã hồi phục bình thường ngồi sang bên, lấy một ly nước lọc súc miệng.
Đinh Mông đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh một chiếc khăn ấm: “Khó chịu lắm không?”
Kiều Dĩ Thần đáp một tiếng qua loa, trên trán đã đầy mồ hôi. Đinh Mông rũ mắt nhìn anh, ngại ngùng hỏi: “Sao vừa rồi anh lại uống nhanh như vậy?”
Động tác của Kiều Dĩ Thần hơi ngừng một chút, nói: “Tôi sợ cô nhổ vào bên trong”
Đinh Mông :”…”